Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 6

Mẹ tôi không đáp lời.

Bà nội thở dài, hạ giọng nói: “Con à, con cũng tính con nhà mình rồi , nó vẫn luôn ấm ức , đối xử Nha Nha cũng chẳng tốt đẹp gì.”

“Nói thật ra, mẹ sống được mấy năm chứ, đến lúc con Nha Nha phải nhờ cậy nhà thằng …”

“Lần này con bỏ tiền ra, con sẽ cảm kích con thôi.”

Mẹ tôi xiêu : “Dạ, mẹ, được ạ, con hiểu rồi, tiền này con đưa.”

“Mẹ đợi con lát, con tiền mẹ.”

Kiếp trước, bà nội đề xuất chuyện này khi tôi hơn bốn tuổi, gần năm tuổi, không ngờ lần này lại sớm hơn.

Xem ra cái sự “bướng bỉnh”, “ma lanh” tôi rốt cuộc cũng khiến bà không nhịn được rồi.

Phía sau truyền đến tiếng sột soạt lục lọi.

Tôi nhắm mắt giả vờ ngủ tiếp.

Chỉ nghe thấy mẹ tôi nhỏ giọng tự hỏi: “Ơ? Tiền con rồi?”

“Con rõ ràng nhớ là rồi .”

Tôi nhắm mắt không động đậy.

Tiếng lục lọi càng lúc càng lớn.

Nghe chừng bà nội cũng bắt đầu động tìm kiếm.

“Con à, hay là con nhớ nhầm rồi?”

“Không ạ, không hề nhớ nhầm, là tiền đổi mạng chồng con, con không thể nào nhớ nhầm được.”

“Chính là .”

Bà nội lục lọi hồi vẫn không thấy, cuối cùng lay tôi dậy.

“Nha Nha, dậy con.”

“Nha Nha, dậy lát, bà nội sờ thử cái con xem nào.”

Tôi dụi dụi mắt ngồi dậy, lăn vòng mẹ.

Bà nội sờ soạng hồi, sắc mặt càng lúc càng âm trầm.

“Nha Nha, bà nội hỏi con, tiền mẹ con , con có nhìn thấy không?”

Tôi lắc đầu, lại rụt rè lùi về phía sau.

Mẹ tôi ôm tôi: “Mẹ à, mẹ làm con bé sợ rồi kìa.”

“Nha Nha, ngoan, nói mẹ xem, con có nhìn thấy tiền không?”

“Hức, con không tiền gì hết, hức.”

“Mẹ ơi, bà nội đáng sợ quá, huhu.”

Mẹ vỗ vỗ cánh tôi: “Không sao , ngoan ngoan, Nha Nha sợ.”

“Mẹ à, mẹ nóng vội, chúng tìm lại lần xem sao.”

“Chắc chắn là ở phòng này thôi, mẹ lo lắng quá.”

Bà nội gào lên: “Tao không sốt ruột được chắc, anh mày mua xe thiếu đúng khoản tiền này thôi .”

túm cánh tôi kéo tôi ra khỏi mẹ, quát lớn:

“Nha Nha con nói mau, có phải tiền là con không?”

“Con ranh này quỷ quyệt nhất , con nói mau, có phải con rồi không?!”

Tôi gào khóc om sòm.

Mẹ tôi vội vàng kéo tôi: “Mẹ à, Nha Nha nhỏ, con bé không nói dối…”

“Vớ vẩn! Ngày thường con bé này quỷ quái nhất .”

Giọng bà nội the thé lên tám tông: “ có khóc ! Nói mau!”

là ba ngàn đồng ! Con rồi?!”

Tôi khản giọng gào “oa oa”, không ngừng gọi mẹ.

Mẹ tôi cũng sốt ruột, nắm bà nội muốn kéo bà ra.

“Mẹ à, mẹ buông Nha Nha ra trước .”

“Mẹ à, mẹ làm đau Nha Nha rồi.”

“Mẹ!”

Mẹ tôi giằng bà nội ra, ôm chặt tôi che chở.

Bà nội cuối cùng cũng xé bỏ lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa:

“Con ranh con, tao nhịn mày lâu lắm rồi .”

“Hôm nay mày không moi ra được chỗ tiền, trách bà già này không khách khí.”

Tôi không hề sợ hãi, gào thẳng mặt bà : “ là tiền ba lại mẹ!”

“Con , con cũng không đưa !”

Bàn chỉ thẳng mũi tôi bà nội run lên bần bật, tức đến mức nói năng lộn xộn.

“Cái con nhỏ vong ơn bội nghĩa này, tao nuôi mày bao lâu nay coi như đổ sông đổ biển.”

“Đồ chó đẻ, đồ vô ơn bạc nghĩa, thứ tiện nhân…”

“Mẹ!”

Mẹ tôi bịt tai tôi lại, lớn tiếng bà nội.

Môi bà nội mấp máy, cuối cùng cũng không tiếp tục chửi rủa .

Sau khi mẹ tôi dỗ dành tôi ra khỏi phòng, lại cùng bà nội tiếp tục lục tìm.

Tôi nhìn bóng hai trên cửa sổ rồi quay ra hậu viện.

Sau khi xác nhận số tiền mình ổ gà vẫn nguyên, tôi quay trở lại sân.

Bà nội đã không thể giữ được vẻ mặt hiền lành rồi.

“Con à, mẹ đối xử con không tệ , con không thể phòng bị mẹ như vậy được chứ.”

“Mẹ hai mẹ con con ăn ngon mặc đẹp, không con đụng việc gì, không con chịu khổ chút nào, bây giờ mẹ cần dùng tiền, con lại .”

“Con làm sao vô lương tâm thế hả.”

“Tiền con giữ cũng có sinh lời ra được , đưa nhà anh con thì sao chứ.”

“Con không bỏ tiền ra, lại nuôi không con à.”

“Hai mẹ con con hai miệng ăn, không làm hưởng, toàn bộ đều nhờ cái thân già này mẹ nuôi nấng, con không muốn bỏ ra chút tiền nào, có xấu hổ không hả.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương