Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4.

Chúng tôi hẹn gặp nhau ở một quán cà phê yên tĩnh.

Lúc tôi đến, Thiên đã có mặt từ trước.

Anh ngồi gần cửa sổ, áo sơ mi đơn giản, tay áo được xắn lên đến khuỷu.

Trông anh giờ đây khác hẳn với cậu niên ít nói trong trí nhớ tôi.

Ngũ quan ràng, ánh vững vàng, khí chất điềm tĩnh.

tôi, anh đứng dậy kéo ghế:

“Khải Hân?” – anh gọi tên tôi, giọng vừa phải, không lạnh cũng không thân mật.

Tôi ngồi xuống, gật đầu:

“Anh Thiên , lâu rồi không gặp.”

“Ừ, lâu rồi không gặp.”

Anh trở lại chỗ ngồi. Nhân viên phục vụ bước đến, tôi gọi một ly Americano.

Trước khi cà phê được mang ra, cả hai không ai nói gì.

Anh không gượng gạo tìm chuyện để nói, cũng không hề vội vã —

đó khiến tôi bớt cảnh giác hơn đôi chút.

Đợi nhân viên đi khuất, anh đan hai tay đặt trên mặt bàn, nhìn tôi:

“Anh biết chuyện của em và Cố Quân.”

Ngón tay tôi siết nhẹ lấy thành ly.

Ngẩng lên nhìn anh, sắc mặt anh bình tĩnh, không gợn sóng.

“Anh cũng biết,” – anh tiếp lời – “em đồng ý gặp mặt, không phải vì có ấn tượng gì đặc biệt với anh.”

Tôi đặt cốc xuống:

“Đúng.”

Tôi thừa nhận thắn.

Anh gật đầu:

càng tốt. Anh cần một người phù hợp để liên hôn, giữ vững vị trí trong nước.

Còn em — cần một chỗ dựa đáng tin hơn Cố Quân, và một khởi đầu mới.”

Giọng anh ràng, lạnh lùng, thậm chí có phần dứt khoát.

“Chúng ta có thể hợp tác.” – anh nhìn tôi –

“Anh cho em đủ tôn trọng và tự do. Khi cần thiết, cả hai phối hợp ăn ý.”

Hơi nóng từ ly cà phê lặng lẽ bốc lên.

“Còn một nữa,” – anh ngừng một nhịp, giọng trầm xuống –

“Anh giúp em đòi lại từng phần những gì em đã phải chịu.”

Câu nói đó, anh thốt ra điềm nhiên.

Không bi lụy, không kịch tính.

Trong ánh anh không có sự né tránh hay xoa dịu — chỉ là một sự chân thành thắn.

Anh biết đây là một cuộc giao dịch.

Và không hề che giấu đó.

Ngược lại, anh còn đặt thêm một phần “quà tặng” lên bàn.

“Tại sao lại giúp em?” – tôi hỏi.

“Hai lý do.” – anh đáp nhanh.

“Thứ nhất, em là đối tác anh đã chọn. Việc của em, một phần nào đó, cũng là việc của anh.”

“Thứ hai thì sao?”

Anh im lặng vài giây.

“Thứ hai… anh ghét kiểu người coi tình cảm của người khác như trò chơi.”

Phục vụ lại bước đến thêm nước.

Anh đợi người đó rời đi, rồi mới tiếp tục:

“Em không cần trả lời ngay. Có thể suy kỹ rồi hãy quyết.”

Tôi nâng ly cà phê lên, nhấp một ngụm.

Đắng.

Nhưng tỉnh.

“Không cần suy .” – tôi nói –

“Em đồng ý.”

Anh khẽ nhướng mày, như có hơi ngờ vì sự dứt khoát của tôi.

“Tốt.” – anh gật đầu –

thì… hợp tác vui .”

“Hợp tác vui .”

Không bắt tay.

Không thêm hứa hẹn.

Con đường tôi chọn, có lẽ không có tình yêu.

Nhưng ít nhất, nó ràng, sòng phẳng… và không lừa dối.

5.

Quay lại trường, những ngày rối bời vì yêu đương dường như đã cách tôi xa rồi.

Cho đến khi Lý Hạo, lớp trưởng, bước lên bục giảng.

Anh ta gõ gõ mặt bàn, ra hiệu người im lặng.

“Có chuyện cần thông báo.”

mặt anh ta nghiêm túc:

quỹ lớp chuẩn cho buổi văn nghệ — tổng cộng tám nghìn tệ — đã mất.”

Cả lớp lập tức rộ lên những tiếng xì xầm.

“Chiều qua tớ kiểm tra còn , nay mở tủ ra thì trống trơn.”

Lý Hạo tiếp tục:

“Chìa khóa chỉ có hai người giữ — tớ và lớp đời sống.”

Mà lớp đời sống — chính là tôi.

Học kỳ trước, cả lớp bầu tôi sổ sách và giữ chìa khóa .

ánh nhìn trong lớp đồng loạt đổ dồn về tôi.

“Việc này tớ đã báo với cô lớp.”

“Con số này không nhỏ, mong người phối hợp tra.

Bạn nào đã cầm — tốt nhất là tự giác nhận lỗi.”

Giọng điệu này… chẳng khác gì ám chỉ nội gián trong lớp.

Tôi luôn sống khá kín đáo, chưa từng phô trương.

Quần áo, giày dép tôi mặc đều là mấy nhãn nhỏ mua từ nước ngoài.

Không biết nhìn thì cũng tưởng là đồ bình thường.

Nên nếu có ai tôi là sinh viên nghèo, tham chút 8.000 tệ, cũng chẳng lạ.

Có người thì thầm nhỏ giọng:

“Hôm qua ai là người cuối cùng rời lớp nhỉ?”

“Hình như là Thẩm Khải Hân khóa cửa đấy…”

Tôi ngồi yên tại chỗ, không nói lời nào.

Tôi biết Lý Hạo dạo này có khác trước.

Trước kia anh ta mặc đồ thể thao bình dân,

Giờ thì toàn mặc đồ hiệu, choang logo.

Trước còn ăn cơm căn-tin, giờ thì suốt ngày gọi đồ ăn ngoài — toàn nhà hàng mấy trăm tệ một suất.

Nhưng tôi không có bằng chứng.

Cô giáo đến, gọi riêng tôi và Lý Hạo ra ngoài để hỏi chuyện.

“Thẩm Khải Hân, hôm qua em rời lớp lúc mấy giờ?” – cô hỏi tôi.

rưỡi, cùng lúc với người.” – tôi đáp –

“Lúc tôi khóa cửa thì Lý Hạo cũng có mặt.”

Lý Hạo gật đầu:

“Đúng, bọn em đi cùng nhau. Nhưng nay em đến, khóa tủ , mà thì không đâu nữa.”

“Chìa khóa đâu?” – cô giáo hỏi.

“Tôi luôn để trong ngăn trong cùng của balo.”

Tôi lấy chìa khóa ra đưa cô xem.

“Còn tôi thì luôn mang theo bên người.”

Lý Hạo cũng lấy chìa khóa trong túi ra.

nhíu mày:

“Chuyện này hơi rắc rối đấy. quỹ mất trong thời gian hai em bảo quản, cả hai đều có nhiệm.”

Lý Hạo lập tức nói:

“Cô ơi, em nên kiểm tra xem gần đây có ai tiêu xài thường không. Dù sao thì 8.000 tệ cũng không phải số nhỏ.”

Anh ta lại hướng mũi dùi về tôi.

“Được thôi.” – tôi nhìn anh ta –

“Tôi đồng ý kiểm tra. Toàn bộ lịch sử chi tiêu của người — bao gồm cả tôi và cậu.”

Sắc mặt Lý Hạo cứng lại :

“Chuyện đó… hơi quá rồi, liên quan đến quyền riêng tư.”

lớp mất, ai cũng có thể là nghi phạm.”

Tôi đáp, bình tĩnh nhưng ràng:

“Đã tra thì phải công bằng. Ai cũng như ai.”

Cô giáo suy một chút:

“Giờ đừng vội, để cô tra thêm. Cả hai em dạo này cố gắng chú ý chuyện một chút.”

Quay lại lớp, mấy nam sinh chơi thân với Lý Hạo đang túm tụm bàn tán.

tôi bước , bọn họ lập tức tản ra.

Nhưng ánh không ngừng liếc về tôi.

Có người nhỏ giọng hỏi:

“Khải Hân, cậu không lấy thật chứ?”

“Không.”

“Thế giờ biết làm sao? Mất tận 8.000 tệ lận…”

“Rồi tra ra thôi.”

Tôi mở sách ra, chuẩn tiết.

Nhưng trong lòng : chuyện này không đơn giản như .

Lý Hạo đang nhắm tôi.

Nhưng vì sao?

Tôi với cậu ta chưa từng có mâu thuẫn gì.

Trừ phi… cậu ta cần một người để gánh tội thay.

Và tôi — là lựa chọn hoàn hảo nhất.

Tôi giữ chìa khóa, gần đây tâm trạng có phần thường, thậm chí còn xin nghỉ vài hôm — mà lý do liên quan đến Cố Quân.

Trong người ngoài, tôi đúng là một “ứng viên đáng ngờ”.

Một cái bia sống hoàn hảo.

Tôi liếc nhìn Lý Hạo đang đứng bên bục giảng.

Cậu ta đang trò chuyện với vài bạn khác, mặt đầy lo lắng, ưu tư.

Diễn hay lắm.

Nhưng vở diễn này — tôi không định cùng cậu ta đóng đến hồi kết.

6.

Tan học, trời đã chuyển âm u.

Tôi vừa bước ra khỏi cổng trường, định sang bên kia đường mua một ly trà sữa.

Một bóng người ngờ bước ra chặn trước mặt tôi.

Cố Quân.

Trông anh ta có hơi thê thảm, đỏ ngầu, cả người nhếch nhác.

“Hân Hân…” – giọng anh ta khàn đặc –

“Cho anh nói chuyện một chút.”

Tôi không đáp, chỉ vòng qua anh ta tiếp tục bước đi.

Anh ta lập tức đuổi theo, đưa tay định kéo tay tôi.

Tôi nghiêng người tránh sang bên.

“Đừng chạm tôi.”

“Chỉ phút thôi.” – anh ta đứng chắn trước mặt tôi –

“Cho anh phút để giải thích, được không?”

Người đi đường bắt đầu nhìn sang này.

Tôi không muốn vây xem giữa phố như một màn kịch rẻ .

“Nói đi.”

“Hôm đó anh uống nhiều.” – anh ta nói vội –

“Những lời đó chỉ là anh buột miệng nói linh tinh, không có thật. Là do Vương Lỗi với mấy người kia cứ trêu mãi, anh không kiểm soát được…”

“Uống say là có thể nói một rưỡi chỉ là ‘chơi cho vui’?” – tôi ngắt lời –

“Một rưỡi, với anh chỉ là một màn kịch?”

“Không phải!” – anh ta cao giọng –

“Không phải ý đó! Anh… chỉ là tuỳ tiện nói để gạt tụi nó thôi.”

tại sao lại đi đón Tô Vũ?”

Anh ta sững người — như thể không ngờ tôi lại biết đến cái tên đó.

“Cô ấy… gia đình cô ấy có hợp tác làm ăn với nhà anh. Cô ấy mới về nước, anh chỉ ra sân bay đón chút thôi.”

“Chuyến bay lúc rạng .” – tôi nhìn anh ta –

“Quan trọng đến mức không thể đợi đến hôm .”

“Hân Hân, đừng như mà.” – anh ta đổi giọng dịu lại –

“Anh với cô ấy đã xong từ lâu rồi. Trong lòng anh chỉ có em. Hơn một nay, em không cảm nhận được đó sao?”

“Không.” – tôi nói –

“Tôi chỉ cảm nhận được… anh vừa yêu tôi, vừa chờ cô ta quay về.”

“Anh không có!” – anh ta cuống lên –

“Em tin anh đi, anh với cô ấy thật sự không còn gì hết. Anh chỉ ra sân bay đón, rồi đưa về khách sạn, đó là về nhà ngay.”

đó?” – tôi bắt lấy từ đó –

“Anh ở lại khách sạn với cô ta… đến mấy giờ?”

Anh ta há miệng, nhưng không trả lời được.

“Cố Quân, giữa chúng ta… kết thúc rồi.”

“Anh đi mà chăm sóc ánh trăng trắng trong của anh, đừng đến làm phiền tôi nữa.”

“Anh không đồng ý!” – anh ta túm lấy cổ tay tôi –

“Em nói chia là chia? Anh không tin em có thể buông nhanh như thế!”

Tôi mạnh tay hất anh ta ra.

“Tôi làm được.”

“Là vì Thiên đúng không?” – anh ta đột nhiên gằn giọng –

“Anh nghe nói nhà em sắp liên hôn với nhà họ . Em tìm được chỗ tốt hơn rồi đúng không?”

Tôi nhìn anh ta, chỉ … buồn cười.

“Anh muốn sao cũng được.”

“Thẩm Khải Hân!” – anh ta gọi cả họ tên tôi –

“Em không thể đối xử với anh như ! Anh sai rồi, anh xin lỗi! Về anh không gặp Tô Vũ nữa, được chưa?”

“Không.”

Quán trà sữa chỉ cách vài bước chân, nhưng tôi không còn muốn mua nữa.

Tôi xoay người, bước về hướng ngược lại.

vang lên tiếng gọi:

“Anh không từ bỏ đâu! Hân Hân! Anh biết em còn yêu anh!”

Tôi không quay đầu lại.

Đến ngã tư đèn đỏ, tôi dừng chân, lấy điện thoại ra xem.

Một tin nhắn mới hiện lên — từ Thiên :

“Tối mai có một buổi tiệc doanh nghiệp. Nếu tiện, em đi cùng anh chứ?”

Tôi gõ vài chữ, gửi đi:

“Được.”

Đèn xanh bật .

Tôi bước theo dòng người băng qua đường.

Không hề ngoái đầu nhìn về — nơi có người đứng yên động trong bóng tối.

Tùy chỉnh
Danh sách chương