Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Trong tiệc sinh nhật của tôi, Thẩm Thanh Yên dắt theo một đứa bé xông thẳng vào.
Mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của khách khứa, cô lao đến trước mặt Phó Khâm Chi, nước mắt lăn dài trên má, giọng nghẹn ngào:
“Khâm Chi, em xin anh… cứu lấy Bối Bối đi.”
Bối Bối chính là đứa trẻ đang nắm tay cô.
Tầm bốn tuổi.
Khuôn mặt tái nhợt, cậu bé níu chặt tay mẹ, dè dặt nhìn quanh, như sợ hãi mà không dám thốt lời.
Phó Khâm Chi đặt ly rượu xuống, ánh mắt lạnh băng lướt qua hai mẹ con, giọng nói xa cách:
“Tôi dựa vào đâu mà phải giúp nó?”
Thẩm Thanh Yên vội vã mở miệng:
“Nó là con của anh… là con ruột anh đấy!”
Cả căn phòng lặng như tờ.
Không ai dám lên tiếng phản bác — bởi khuôn mặt đứa bé ấy, dù non nớt, nhưng giống Phó Khâm Chi đến không thể chối cãi. Như thể được đúc ra từ cùng một khuôn.
Thế mà Phó Khâm Chi chỉ cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo:
“Cô nói là con tôi thì nó là con tôi chắc?
Cô đã biến mất suốt năm năm trời, ai biết được đứa trẻ này có phải là của người khác, giờ lại quay về định trút lên đầu tôi?”
Thẩm Thanh Yên mặt mày tái mét, gằn giọng ngắt lời:
“Phó Khâm Chi, anh quá đáng vừa thôi!”
Anh khẽ cười, ánh mắt như dao cắt:
“Tôi nói sai sao?”
Trong đôi mắt ấy, chỉ toàn là chán ghét, khinh miệt — như thể sự hiện diện của cô khiến anh thấy bẩn mắt.
Thế nhưng… tôi vẫn thấy được hàng mi anh khẽ run, cùng bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Miệng anh thốt ra toàn những lời lạnh lẽo.
Nhưng ánh mắt lại đang vùng vẫy trong giằng co.
Thẩm Thanh Yên lặng lẽ nhìn Phó Khâm Chi, như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
Người đàn ông từng sủng cô đến tận trời xanh, chỉ cần cô khẽ mở lời, dù là sao trên trời… anh cũng muốn hái xuống cho bằng được.
Thế mà giờ đây… là sự lạnh lùng, là những lời cay nghiệt.
Một lúc lâu sau, cô khẽ cười, nhưng trong đáy mắt vẫn ngập ngụa nước:
“Phó Khâm Chi… tôi nói cho anh biết. Cả đời này, tôi chỉ có duy nhất một người đàn ông, chính là anh.
Bối Bối… cũng là con anh.”
“Nếu không phải vì thằng bé đổ bệnh nguy cấp, tôi thật sự gom không nổi tiền chạy chữa… tôi đã chẳng quay về.
Anh không muốn nhận con, cứ nói thẳng ra.
Không cần phải sỉ nhục tôi đến mức này!”
Dứt lời, ánh mắt cô khựng lại nơi hai bàn tay đang đan vào nhau – tay tôi và tay Phó Khâm Chi.
Đôi mắt đỏ hoe thêm vài phần, giọng càng thêm buốt lạnh:
“Thôi vậy.
Bây giờ anh sự nghiệp rực rỡ, gia đình viên mãn. Tôi không nên xuất hiện phá vỡ sự yên ổn ấy.
Cô Mạnh, xin lỗi.”
Lời xin lỗi phát ra từ miệng, nhưng cô chưa từng liếc nhìn tôi lấy một lần.
Chỉ nắm tay đứa trẻ, xoay người rời đi.
Thế nhưng…
Thằng bé đột nhiên bật khóc nức nở, chạy vụt lại ôm chặt lấy chân Phó Khâm Chi:
“Con không đi! Con không đi! Con muốn ở lại với ba! Con muốn ba cơ!”
Đứa trẻ ngước lên, đôi mắt đỏ mọng, nhìn người đàn ông cao lớn ấy bằng ánh nhìn cầu xin:
“Ba ơi…”
Tim tôi như bị ai bóp nghẹt.
Tôi quay phắt sang nhìn Phó Khâm Chi.
Nhưng rồi tôi sững lại —
Bàn tay anh không biết đã buông ra từ khi nào.
Phó Khâm Chi đang nhìn đứa trẻ, ánh mắt thấp thoáng một tia dịu dàng khó nhận ra.
Thẩm Thanh Yên nhanh chóng bế thằng bé lên, giọng bình thản đến lạnh lẽo:
“Nó không cần người như anh làm cha.”
Nói rồi, cô xoay người rời đi, không ngoảnh đầu lại.
Đến trong vội vã.
Cũng rời đi đầy dứt khoát.
Bóng lưng rực rỡ ấy… như một vệt màu thấm vào lòng tất cả mọi người trong hội trường, gợn lên từng vòng sóng mơ hồ chẳng thể gọi tên.
Một màn kịch nhỏ bất ngờ mở màn, rồi cũng nhanh chóng kết thúc.
Dù vậy, những người có mặt hôm đó đều là bậc thầy trong việc che giấu cảm xúc.
Bữa tiệc tiếp tục như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Một người bạn khẽ thì thầm bên tai tôi:
“Cậu… quen người phụ nữ đó à?”
Tôi đưa mắt nhìn Phó Khâm Chi đang đứng cách đó không xa, khẽ mỉm cười:
“Biết chứ.”
Thẩm Thanh Yên mà.
Người từng được Phó Khâm Chi nâng niu như châu ngọc suốt ba năm trời —
Một “chim hoàng yến” xinh đẹp từng được anh ôm trọn trong tay, không cho bất cứ ai tổn thương.
2.
Phó Khâm Chi thời trẻ vốn nổi tiếng là kẻ phong lưu, bạn gái bên cạnh thay như thay áo, chưa ai ở lại được quá ba tháng.
Ngoại trừ Thẩm Thanh Yên.
Cô là trường hợp duy nhất — cũng là ngoại lệ duy nhất.
Từ khi Thẩm Thanh Yên bước chân vào giới giải trí, anh lập tức tiếp quản toàn bộ mảng giải trí trong tập đoàn của gia đình, chỉ để che mưa chắn gió cho cô, nâng bước cho cô thăng tiến.
Cô đóng phim nào, anh đều đích thân đến phim trường thăm hỏi.
Cô được đề cử giải nào, anh cũng xuất hiện để tận tay trao giải.
Trước ống kính, anh luôn dịu dàng nhìn cô, ánh mắt đong đầy tình ý như thể chỉ cần một giây nữa thôi, cảm xúc sẽ tràn khỏi đáy mắt.
Thế nhưng…
Chỉ sau một đêm, Thẩm Thanh Yên đột ngột tuyên bố rút khỏi làng giải trí.
Rồi hoàn toàn biến mất không một dấu vết.
Phó Khâm Chi tìm cô suốt một năm.
Anh gần như lật tung cả đất nước lên cũng không tìm thấy.
Và rồi đúng một năm sau, anh cưới tôi — cô gái vừa từ nước ngoài trở về.
Tất cả mọi người đều nghĩ, tôi còn trẻ, lại lớn lên ở phương xa, hẳn chẳng biết gì về chuyện cũ giữa anh và Thẩm Thanh Yên.
Nhưng họ đâu hay, tôi biết rất rõ.
Biết rõ đến từng chút một.
Bởi vì… tôi thích Phó Khâm Chi.
Thích từ thuở còn là thiếu nữ, thích đến tận sâu tim.
Chính vì thích, nên tôi luôn âm thầm dõi theo.
Tôi lặng lẽ nhìn họ bên nhau, ghen tị với hạnh phúc của họ.
Và rồi… khi biết họ chia tay trong im lặng, tôi lập tức quay về nước — chỉ để giành lấy cơ hội cuối cùng.
May mắn thay, tôi có đủ điều kiện, có gia thế môn đăng hộ đối.
Và tôi đã thuận lợi trở thành vợ anh.
Cuộc sống sau hôn nhân… không sóng gió, cũng chẳng kịch tính.
Chỉ là bình lặng — nhưng đủ khiến tôi thấy mãn nguyện.
Chúng tôi dần trở nên thân thuộc với nhau.
Vào những ngày mưa, cả hai sẽ cùng buông công việc sang một bên, tự nhiên mà ngồi lại trên sofa, trong căn phòng ánh sáng lờ mờ, cùng xem một bộ phim, dựa sát vào nhau.
Chúng tôi nhỏ giọng bàn luận về nội dung phim.
Có lúc tôi tò mò hỏi anh vài chuyện hậu trường trong giới giải trí, anh chỉ liếc tôi một cái, rồi trả lời rất thật.
Anh vẫn là người không hay cười.
Nhưng mỗi khi tôi cười khanh khách, anh sẽ vòng tay ôm tôi vào lòng.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt giao nhau, hơi thở hòa quyện.
Tôi từng nghĩ, đó chính là yêu.
Nhưng lúc này, sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Thanh Yên… đã phá tan giấc mộng đẹp tôi luôn tin là thật.
Tôi ngước nhìn Phó Khâm Chi, khẽ hỏi:
“Anh không định đuổi theo sao?”
Anh lắc đầu.
Tôi lại hỏi tiếp:
“Không còn yêu cô ấy nữa à?”
Phó Khâm Chi khựng lại, có vẻ bất ngờ khi tôi biết đến sự tồn tại của Thẩm Thanh Yên.
Hoặc cũng có thể là ngạc nhiên vì tôi hỏi điều đó bằng giọng điệu quá đỗi bình thản.
Nhưng anh vẫn lắc đầu.
“Anh sớm đã không còn yêu nữa.”
Lời nói rất chắc.
Nhưng ánh mắt… lại lạc đi nơi khác.
Tôi mím môi, cười nhạt.
Chợt nhận ra — đôi khi hiểu quá rõ một người, cũng khiến mình đau lòng đến thế.
Ví dụ như… bây giờ.
Tôi biết, Phó Khâm Chi đang nói dối.
Anh muốn đuổi theo cô ấy.
Và anh… vẫn còn yêu. Rất nhiều.
3.
Từ sau ngày hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và Phó Khâm Chi rơi xuống tận đáy.
Anh không còn về nhà mỗi ngày.
Số lần tôi nhìn thấy anh, thậm chí còn ít hơn cả đám phóng viên giải trí.
Tôi từng hỏi anh một lần.
Đổi lại chỉ là sự thờ ơ, lạnh nhạt.
Cho đến khi một người bạn của anh lén nói cho tôi biết —
Phó Khâm Chi dạo này luôn ở bên cạnh Thẩm Bối.
Cùng thằng bé đi công viên, đưa đi ăn nhà hàng sang trọng, thậm chí còn tổ chức tiệc đón Bối Bối trở về nước.
Buổi tiệc ấy… còn long trọng hơn cả sinh nhật tôi.
Nhưng khách mời chỉ có ba người:
Phó Khâm Chi. Thẩm Thanh Yên. Và đứa con trai của họ.
Tôi không được mời.
Nhưng vẫn âm thầm tìm đến.
Lặng lẽ đứng trong bóng tối, lén nhìn họ từ xa.
Không xa lắm, Phó Khâm Chi đang bế Bối Bối trong lòng, chăm chú nhìn thằng bé thổi nến.
Ánh mắt anh ngập tràn dịu dàng.
Bên cạnh anh là Thẩm Thanh Yên, đứng lặng lẽ nhưng đầy thân thuộc.
Ba người họ… trông chẳng khác gì một gia đình hoàn chỉnh.
Tôi khựng người.
Cảm giác như quay lại năm năm trước — cái thời tôi chỉ là một kẻ âm thầm dõi theo hạnh phúc của người khác.
Mà trớ trêu thay… bây giờ tôi mới là vợ chính thức của anh.
Vậy mà khoảnh khắc này, tôi chẳng có lấy một chỗ đứng.
Ngay lúc đó, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên cắt ngang mọi suy nghĩ:
“Ơ kìa! Chẳng phải là Phó Khâm Chi sao?
Còn đứa bé đó là ai vậy?
Không phải đó là Thẩm Thanh Yên sao?!
Cô ấy về nước khi nào thế?!”
Một phóng viên bất ngờ lao ra từ đám đông, giọng lớn đến mức ngay lập tức khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ.
“Đúng rồi! Là Thẩm Thanh Yên và Phó Khâm Chi kìa!”
“Không phải Phó Khâm Chi đã kết hôn rồi sao? Sao lại có con với Thẩm Thanh Yên? Chẳng lẽ là… quan hệ ngoài luồng à?”
“Nhưng đứa bé kia ít nhất cũng phải năm, sáu tuổi rồi đấy!
Anh ta mới kết hôn được bốn năm… ai là người chen vào ai, cũng chưa chắc đâu!”
Đám đông lập tức xôn xao, các phóng viên như ong vỡ tổ ùa đến.
Phó Khâm Chi sắc mặt sầm xuống, vừa bảo vệ Thẩm Bối trong lòng, vừa cứng rắn ngăn chặn những câu hỏi dồn dập từ cánh truyền thông.
Đến khi có người hỏi về thân phận của đứa trẻ, anh khựng lại một nhịp.
Chỉ một khoảnh khắc thôi — rất ngắn.
Rồi anh lạnh giọng đáp:
“Miễn trả lời.”
Tôi đứng đó, lặng lẽ dõi theo anh.
Bỗng nhiên trong lòng trỗi lên một tia tò mò rất nhỏ…
Anh đã chần chừ điều gì?
Là đang đấu tranh… có nên công khai thân phận của Thẩm Bối hay không?
Nếu tin đó vỡ lở, tôi sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ.
Nhưng… liệu anh có bận tâm không?
Chắc là không đâu.