Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trong suốt bữa ăn, em gái hành xử chẳng khác một nữ phụ n/ão úng đầy nước, thì đòi nhà tài trợ đút cơm, một lại đặt chân thương đùi nhà tài trợ.
Bữa cơm thật cay hết cả mắt.
Ăn sáng xong, nhà tài trợ lại ra ngoài.
Em gái lập tức thu lại dáng vẻ nũng nịu đáng yêu, sau khi uống hai ngụm cháo liền sai người việc đưa mình về phòng.
ngày tiếp theo đó tôi thường xuyên bắt gặp cố có khả năng biến bản thân trở thành kẻ bại liệt.
Giá sách đang yên đang lành chẳng vì sao lại đổ, chiếc bình người việc cầm trên tay không cẩn thận liền rơi xuống đất…
Nhưng dưới nhắc nhở của Khương Ngư, tôi có thể né .
Chỉ có điều sắc mặt của nhà tài trợ đối với tôi x/ấu, nhìn tứ chi vẫn còn hoàn mỹ nguyên vẹn của tôi lạnh lùng nói một câu: “Đúng một bé vô ơn.”
Thời gian tiếp xúc giữa và em gái lại nhiều.
Sắc mặt Khương Ngư rất x/ấu, âm thầm đưa cho tôi một mảnh giấy:
“Mai dẫn em gái cô đi đi, thời gian không còn nhiều nữa, nếu tiếp tục ở đây các người phải ch*t.”
Tôi tiêu hủy mảnh giấy ấy.
Em gái bỗng nhiên lại gửi cho tôi một tin nhắn: “Đến phòng tôi đi.”
Tôi do dự một , cuối cùng vẫn quyết định đi.
Em gái đang ngồi trên ghế, miệng ngân nga một khúc ca, hai chân lắc lư rất vui vẻ.
chẳng buồn ngước mắt lấy một , giọng nói gay gắt đã vang : “ lời đĩ Khương Ngư kia nói chị đừng có tin, đừng hòng chạy.”
“Chẳng đĩ ấy đã hại bao nhiêu người rồi, trước khi đến nhà tài trợ từng đỡ rất nhiều đứa trẻ, nhưng biến mất cả…”
“Không phải nhà tài trợ làm, chính . dẫn dắt đứa trẻ ấy khám phá ra gọi thật, mở ra cánh cửa bí mật của lão Yêu râu xanh, sau lại để bọn trốn, quay đầu liền lập tức báo cho nhà tài trợ… Dưới đỡ của , đứa trẻ vốn chẳng hề dính chút thương tích ấy đã nhà tài trợ rơi vào một đêm khuya khoắt, hậu quả sau khi rơi thảm khốc , chị có muốn không?”
Em gái ngẩng đầu , bắt gặp ánh mắt của tôi: “Vẻ mặt của chị ?”
nở nụ cười, lại chỉ vào mình: “Biểu hiện mấy ngày của tôi có phải tôi khiến cho chị cảm thấy tôi đây chính một nữ phụ ng/u ngốc đầu không có n/ão, không ngừng tìm ch*t, đang chờ vả mặt sau đó ch*t rất thảm, có đúng hay không?”
“Tôi sớm đã chuyện rồi.”
“ hết tất cả mọi chuyện ở nơi . Chị có chiếc xe nhà tài trợ lái đến trường trị giá bao nhiêu không? Hàng triệu tệ! Mẹ kiếp! Một thằng bi/ến th/ái , dựa vào gì lại có nhiều tiền . Tôi muốn vậy.”
“Thứ mình thích nhất định phải có , cho dù phải dùng tất cả các th/ủ đo/ạn. Nếu không nữa thì phải tr/ộm, tr/ộm không thì phải cư/ớp, cho dù có phải trả giá bằng cả tính mạng thì chẳng làm sao.”
Em gái ngồi dậy liếc nhìn tôi một : “Nhưng tôi quả thật không ngờ vậy lại chọn chị, chị chẳng phải đứa khuyết tật .”
“Kỳ thực ngày hôm đó nếu chị không đồng ý nhường suất tài trợ lại cho tôi, tôi đây trực tiếp gi*t chị. Dù sao chị gái đần , dưới tình hình nhất định chẳng thể sống nổi, chẳng bằng để tôi sắp xếp kết cục trước cho chị.”
“Có điều bây giờ tôi cố gắng thử kiềm chế á/c ý, không gi*t chị nữa.”
bé thở dài một tiếng, giọng nói trịch thượng pha chút thương hại: “Bởi vì chị em đồng bệ/nh tương liên, kẻ đáng thương cả.”
“Tất cả mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát của tôi, chẳng bao lâu nữa, tất cả mọi thứ có của tôi.”