Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Kể từ đó, tôi chính thức trở thành đồng đội của Phó Kỳ.
Mỗi ngày, tôi đều tự giác online đúng giờ, đợi anh để cùng chơi game.
Việc chơi game của anh rất tiết chế, mỗi ngày chỉ chơi nửa tiếng. Số lần trao đổi riêng tư của chúng tôi rất ít.
Mỗi tuần ngoài những lần tình cờ gặp được anh ấy ở khuôn viên trường ra cơ bản không có cơ hội được nhìn thấy anh ấy nữa.
Mỗi ngày đều được nghe anh nhưng không gặp được mặt khiến trái tim tôi ngứa ngáy không chịu được.
Trong giờ nghỉ trưa, tôi nghĩ việc ki/ếm cớ để đi dạo trong khoa của họ tôi được một cuộc gọi từ anh ấy.
Tôi ổn định tinh thần mới cuộc gọi.
“Sinh viên Trì Vãn, có rảnh không?” Anh ấy hỏi
“Dạ có”
Anh dừng một chút, sau đó dùng điệu nghiêm túc, lời nói được phát ra có chút gì đó nũng nịu: “Anh thấy trong lòng có chút đắng, anh uống .”
“Hả? đi m/ua ngay bây giờ.”
“Được, 2 nhé, ơn.”
Sau khi cúp máy tôi chạy ngay quán mà Thiên Thiên làm part time ở đó, gõ quầy: “ Lấy mình 2 macchiato dâu tây.”
Thiên Thiên trưng ra vẻ mặt đầy khó hiểu nhìn tôi hỏi: “ M/ua cho trai qua mạng của cậu hả? uống vị nào?”
“Đúng ” Tôi chớp chớp mắt “ vị ngọt ngào mình .”
Cậu ấy gật đầu: “ Được thôi, không đường”
Mười phút sau, tôi cầm 2 không đường trên đi văn phòng của Phó Kỳ.
định gõ cửa tôi nghe thấy tiếng khóc yếu ớt được phát ra từ bên trong.
Đồng thời nói lạnh lùng của Phó Kỳ phát ra: “ Thứ nhất, trò không thể yêu nhau. Thứ , tôi đã có gái .”
Trái tim tôi khó hiểu hồi hợp.
Sau đó nói của nữ sinh khóc vang : “ Không thể nào, không cho phép thích , nếu không tin chúng ta cùng chờ xem.”
Ngay sau đó, một nữ sinh ăn mặc lộng lẫy khóc chạy ra khỏi văn phòng, va tôi.
Nữ sinh ấy liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới gi/ận dữ bỏ đi.
Tôi lúng túng cầm đứng ở cửa.
Phó Kỳ đứng dậy, không nhanh không chậm đi bên tôi: “ Đứng ngoài đây làm gì, trong đi.”
Hôm nay anh không mặc áo sơ mi trắng nữa mà thay đó là một bộ vest đen được c/ắt may cẩn thận, thậm chí còn thắt cà vạt.
Hmm…có vẻ là cố tình diện .
Tôi vọt miệng nói: “ Giáo sư à, giờ là mùa hè, nóng lắm a.”
Anh sững sờ giây sau đó đưa một cởi vài nút trên cổ áo: “ Có máy điều hòa nên không nóng lắm.”
Xươ/ng quai xanh tinh xảo lộ ra, mơ hồ lộ ra bộ ng/ực cường tráng.
Nó thật sự rất là trắng luôn.
Tôi nuốt nước bọt, sau đó nhìn đi chỗ .
má của anh đỏ ửng . Anh lấy trong tôi, ngón thon dài thong thả x/é lớp bọc ngoài ống hút, sau đó nhét ống hút lòng bàn tôi.
Tôi lấy , ngập ngừng hỏi: “ Giáo sư Phó, ban nãy có làm phiền không?”
Anh hơi cúi đầu xuống, phả nhẹ hơi thở trán tôi: “ Sao, anh ở bên cô ta lâu thêm một lúc nữa à?”
được gò má của tôi nóng bừng , tôi nhẹ đáp: “ Đương nhiên là không .”
Phó Kỳ không nói gì, đột nhiên anh ấy vươn chạm nhẹ vành tai nóng bỏng của tôi, cùng lúc đó tôi được sự lạnh lẽo từ anh.
Bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt.
Tôi không thể không rụt , lùi về phía sau một bước, có chút vụng về chuyển sang chủ đề để nói: “ Vài ngày nữa có một buổi diễn thuyết, có đi xem cùng không?”
“Diễn thuyết?”
“ Ừm.” Tôi cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng mắt Phó Kỳ.
“ Có thể, nhưng phải báo cho anh biết trước thời gian và địa điểm.”
8.
Khi về phòng thí nghiệm, má của tôi lúc này vẫn còn nóng bừng bừng.
Những lời nói của Phó Kỳ đọng trong tâm trí tôi, không thể thoát ta được: “ Thứ nhất, trò không thể yêu nhau. Thứ , tôi đã có gái .”
Tôi với Phó Kỳ là qu/an h/ệ trò.
Vì , gái mà anh ấy nói có thể là một .
Nhưng nghĩ kỹ tôi thấy đó là điều không thể.
Là một nhân vật tầm cỡ trong trường, xung quanh Phó Kỳ gần không có giới nào.
Nếu anh có gái, đâu cần một yêu qua mạng tôi.
Vấn đề rắc rối này làm tôi trăn trở mấy ngày nay mà vẫn chưa thể nào thông suốt được.