Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Phỉ Mộng tận mắt thấy người ta bỏ thuốc vào ly rượu của , nhưng cắn răng uống cạn.

Cô ta rơi vào trạng thái hôn mê, thân thể không yên mà khẽ vặn vẹo.

Khác với kiếp trước – tôi cố bảo vệ cô ta, này, tôi nhìn sắc đỏ dần lan trên mặt Phỉ Mộng, không chút do dự gọi điện cho bạn – người nắm quyền giới kinh doanh Bắc Kinh.

“Dư Xuyên, báo cho anh biết: thằng cháu bệnh hoạn của anh lại đang tuyển phi rồi đấy. Tôi sắp báo sát tố tụi nó tụ phạm tội đây.”

dây bên kia vang lên cười nhẹ, êm tai.

Giọng Dư Xuyên hơi nhếch lên: “Muốn anh gọi cánh paparazzi tới em không?”

Mười phút sau, còi xe sát vang lên từ bốn phía, cả quán bar bắt náo loạn.

Tôi cong môi, từ tốn rút khỏi đám đông.

Kiếp trước tôi lo cho sự an toàn của Phỉ Mộng, nên thấy cô ta hôn mê đã đưa về nhà.

Kết quả, cả nhà lại trách tôi phá hỏng chuyện tốt của cô ta.

Tôi còn vì vậy mà mất mạng!

Kiếp này, tôi quyết không xen vào .

Nhưng… sao có thể để cô ta dễ dàng đạt được ý nguyện ?

Rạng sáng hôm sau, thấy ảnh chụp rõ nét của Phỉ Mộng được đăng khắp các trang truyền thông, tôi vui đến nhe cả răng.

Xuyên là hiểu tôi.

Thằng cháu nhà anh ta, ăn gì nên thân, rảnh rỗi lại thích bám váy phụ nữ.

này bị lộ chuyện, báo chí đều mờ mặt hơn chục cô gái tham gia “tuyển phi” và cả Dư Tuấn.

Chỉ có ảnh của Phỉ Mộng là ảnh thật, zoom cận mặt.

Đám người đó tự hào về những chiêu trò như thế, này chắc cũng tưởng sẽ nổi vang dội.

2

Tin tức “Hơn mười cô gái trẻ tụ cùng một thiếu gia tuyển phi trong quán bar” bùng nổ khắp mạng xã hội.

Có ảnh HD nên danh tính Phỉ Mộng rất đã bị cư dân mạng “đào” ra.

Sáng sớm hôm sau, mẹ tôi xồng xộc tới đạp phòng.

“Diệp Tuệ! Xảy ra chuyện như vậy mà con còn ngủ được à, mau dậy theo mẹ đến nhà cậu con, con—”

Chưa để bà nói hết, tôi đã mở .

“Đi thôi!”

Tôi đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ mong được tận mắt nhìn thấy ứng của bọn họ.

Mẹ tôi ngơ ra một giây, đoạn sau của câu nói tắc nghẹn trong cổ.

Bà là kiểu người cuồng em . Kiếp trước tuy tôi không vừa mắt với hành vi của bà, nhưng âm thầm nhẫn nhịn, chưa từng kháng trực diện.

Ai ngờ, vì Phỉ Mộng, bà có thể nhẫn tâm đẩy tôi từ trên lầu xuống.

chúng tôi đến nơi, cậu và mợ chưa từ đồn an trở về.

Vừa xuống xe, mẹ tôi đã lo lắng đi tới đi lui: “Rõ ràng kế hoạch rất hoàn hảo, sao lại đột nhiên có sát đến ? Rốt cuộc là trục trặc đâu?”

Tôi nhướn mày, ngạc nhiên.

Thì ra… bọn họ biết chuyện này? Hơn còn lên kế hoạch trước?

Vậy thì kiếp trước, chỉ tôi là kẻ ngu ngơ bị bịt mắt?

Nhìn mẹ tôi đang rối rắm vắt óc suy nghĩ, tôi bỗng hiểu ra.

trách kiếp trước ngay cả mẹ cũng hận tôi phá hỏng giấc mộng hào môn của Phỉ Mộng.

Tôi đưa mắt nhìn quanh.

Bảy giờ sáng, lúc các tuổi ra viên thể dục, đi dạo.

Đã thế thì tôi “” Phỉ Mộng tổ chức một màn chào đón long trọng vậy!

Tôi giả vờ ôm bụng nói muốn đi vệ sinh, thật ra là chạy ra quảng trường tụ đám bà để tuyên truyền “thành tích” của em họ .

cậu và mợ lái xe về lúc, đám bác gái bác cũng vừa chạy bộ đến.

Mẹ tôi còn chưa kịp ứng thì họ đã ba lớp trong ba lớp ngoài vây kín lấy xe.

Qua lớp kính chắn gió, tôi thấy mặt Phỉ Mộng lập tức trắng bệch.

Cô ta che mặt, trốn trong xe nhất quyết không chịu xuống.

Nhưng tôi tay lẹ mắt, trực tiếp các bác mở xe.

2

Hơn mười cô gái trẻ tụ , thiếu gia say rượu chọn phi – tin tức nổ tung khắp mạng xã hội.

Có ảnh HD bằng chứng, danh tính của Phỉ Mộng chóng bị cư dân mạng “đào” ra.

Sáng sớm hôm sau, mẹ tôi xồng xộc đến đạp rầm rầm.

“Diệp Tuệ! Xảy ra chuyện như vậy mà con còn ngủ được à? Mau dậy theo mẹ đến nhà cậu con, con—”

Bà còn chưa nói hết câu, tôi đã mở .

“Đi thôi.”

Tôi đã chuẩn bị từ trước, chỉ mong được tận mắt nhìn thấy ứng của bọn họ.

Mẹ tôi sững người một giây, phần sau của câu nói tắc nghẹn trong cổ họng.

Bà là kiểu người cuồng em . Kiếp trước tuy tôi thấy khó chịu với tính cách ấy, nhưng chỉ âm thầm kháng, chưa bao giờ đối trực diện.

Ai ngờ, vì Phỉ Mộng, bà có thể nhẫn tâm đẩy tôi từ tầng lầu xuống.

chúng tôi đến nơi, cậu và mợ chưa từ đồn an trở về.

Vừa xuống xe, mẹ tôi đã sốt ruột đi tới đi lui:

“Kế hoạch rõ ràng hoàn hảo như thế, sao đột nhiên lại có sát xuất hiện ? Rốt cuộc là trục trặc đâu?”

Tôi nhướn mày, ngạc nhiên.

Thì ra… bọn họ biết chuyện này? Hơn còn lên kế hoạch từ trước?

Vậy thì kiếp trước, chỉ tôi là kẻ ngu ngơ bị bịt mắt?

Nhìn mẹ tôi đang chau mày suy nghĩ đến vắt óc, tôi bỗng hiểu ra.

trách kiếp trước, ngay cả mẹ cũng căm hận tôi vì đã phá hỏng giấc mộng hào môn của Phỉ Mộng.

Tôi đưa mắt nhìn quanh.

Bảy giờ sáng, lúc mấy tuổi ra viên thể dục, đi dạo.

Đã thế thì tôi “ Phỉ Mộng tổ chức một màn chào đón thật long trọng!

Tôi giả vờ ôm bụng nói muốn đi vệ sinh, thực ra là chạy thẳng đến quảng trường, lao vào đám người tuổi để tuyên truyền “thành tích” vẻ vang của em họ .

Lúc cậu và mợ lái xe về đến nơi, đám bác bác gái cũng vừa chạy bộ đến.

Mẹ tôi còn chưa kịp ứng, mấy bà ấy đã ba lớp trong ba lớp ngoài vây kín xe.

Qua lớp kính chắn gió, tôi thấy sắc mặt Phỉ Mộng lập tức trắng bệch.

Cô ta ôm mặt, trốn trong xe không chịu xuống.

Nhưng tôi tay lẹ mắt, trực tiếp các bác mở xe rồi.

3

Có một bác gái tính tình cẩn thận, cầm ảnh trên điện thoại giơ lên so sát vào mặt Phỉ Mộng.

“Ối giời ơi, y như đúc! Không phải nó thì còn ai vào đây !”

“Mày còn trẻ như thế, được, lại đi học thói gái! Bị đưa lên đồn an rồi gì? là mất mặt xấu hổ, vậy mà còn sống khu chúng ta.”

“Tao đã để ý mày từ trước rồi, trách nào ra ngoài cũng ăn mặc lòe loẹt, váy thì ngắn đến mức lộ cả mông. Hóa ra là cố ý lộ ra để mời chào khách hả?”

là đen đủi! Nhà mày sống đây ảnh hưởng con cháu chúng tao thì sao?! Cả nhà lượn khỏi khu này cho khuất mắt đi!!”

Phỉ Mộng bị mắng đến mức chỉ muốn ôm mặt lại, nhưng khổ nỗi đám người kia quá đông.

Có mấy bác gái nóng tính, mỗi người túm lấy một tay cô ta, lôi ra.

“Che mặt gì? Mày nổi khắp cả nước rồi đấy!”

“Không ngờ khu cao cấp như thế này lại có thể mọc ra một đứa tiện nhân như mày.”

Cậu và mợ nhe răng trợn mắt ra sức chắn trước mặt con gái, nhưng lực lượng chênh lệch quá rõ ràng.

Trong lúc hỗn loạn, tôi trốn sau đám đông lén xem náo nhiệt. Nhưng không ngờ mẹ tôi đột nhiên hét :

“Các người nhận nhầm người rồi!”

Đám bác gái đang ríu rít bỗng im bặt, đưa mắt nhìn nhau.

“Nh… nhận nhầm người?”

“Vậy đứa trên tin tức là ai?”

Tôi đứng phía sau, dán mắt vào bà ta, lại vô tình bắt gặp ánh nhìn hiểm độc ấy.

Mẹ tôi chóng chen vào đám người, kéo Phỉ Mộng ra trước tòa nhà, sau đó không chút do dự chỉ tay về phía tôi.

“Là nó!”

“Con bé hôm qua cả đêm không về, người lên tin tức thật ra là nó!”

Tôi tức đến bật cười.

Dù là lúc nào, bà ấy cũng có thể vì nhà cậu, mà sẵn sàng đem con gái ruột ra vật thế thân.

Đám bác gái bác kia đồng loạt quay nhìn tôi.

“Con nhỏ này là thâm hiểm thật! Hóa ra là mày à?!”

Tim tôi đập thình thịch.

Chết tiệt… nếu để bọn họ buột miệng nói ra chuyện là tôi tung tin, thì tiêu mất.

4

Nhân lúc hỗn loạn, mẹ tôi vội vàng đưa cả nhà Phỉ Mộng lên lầu.

Còn bà thì lại, tự ra tay đổ hết nước bẩn lên tôi.

Bà xắn tay áo, lao vào giữa đám đông, vung cánh tay lên định đánh tôi.

“Diệp Tuệ, con nhỏ vô ơn này, mau nhận đi! Người trong ảnh là mày còn ai !”

Đánh tôi, với bà mà nói khác gì cơm bữa.

Nhưng này, trước tát rơi xuống, tôi đã chân né ra sau một gã đàn to con đang đứng xem náo nhiệt.

Bốp! – một vang giòn tan, cả thế giới như khựng lại một chút.

Ngay sau đó là gã đàn nổi khùng mắng chửi ầm lên.

Mẹ tôi còn định bất chấp lao vào túm tôi đánh tiếp, nhưng gã kia không nhịn được , trở tay tát thẳng vào mặt bà một .

“Mẹ kiếp! Cả đời đây chưa từng bị ai vả mặt, bà là thá gì?!”

Nhìn mẹ tôi bị tát đến ngồi bệt dưới đất, tôi âm thầm cười lạnh.

Tranh thủ lúc bà còn chưa kịp ứng, tôi lập tức tìm lại bức ảnh chất lượng cao trên mạng.

Đến màn trình diễn rồi — nước mắt to như hạt đậu bắt rơi lã chã.

“Mẹ, người tham gia tụ dâm ô rõ ràng là em Phỉ Mộng, ảnh rõ ràng thế này rồi.”

“Con biết mẹ thương em họ, nhưng cũng đâu thể đổ hết chuyện này lên con gái ruột của mẹ …”

Dĩ nhiên mẹ tôi không đời nào chịu thừa nhận.

Nhưng ảnh thì rõ rành rành, không cãi vào đâu được.

Vậy nên, bà chóng trở thành mục tiêu kích của cả đám người.

Chuyện lúc nãy lập tức bị chuyển hướng hoàn toàn.

Cuối cùng cũng thoát được vòng vây, vừa bước chân vào nhà, chúng tôi đã nghe thấy Phỉ Mộng khóc lóc ầm ĩ như sắp chết đến nơi.

“Ai chụp ảnh này?! tiêu đề chết tiệt này là ai viết vậy?! Đây chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ để em lấy được Dư Tuấn, sao lại bị nói thành bán dâm hả?!”

“Giờ em còn mặt mũi nào gặp người ta ? Bạn học đại học em đều nhắn tin hỏi chuyện là sao, em còn dám quay lại trường học à?!”

Vừa nói, Phỉ Mộng vừa cố tình nhào tới bên cạnh mẹ tôi.

Giọng run run như thể oan ức lắm:

“Hu hu, dì ơi, họ có thể gánh thay em chuyện này không?”

“Dù sao ấy cũng đâu có bạn , chuyện này ảnh hưởng gì đến ấy đâu…”

Nhắc đến chuyện này, mặt mẹ tôi lập tức sầm xuống.

Dấu bàn tay hằn trên má còn rõ mồn một.

Tôi thì khoanh tay, tỏ ra rất “ngại ngùng”:

“Phỉ Mộng, vừa nãy mấy bác dưới lầu xác nhận rồi.”

“Người trong ảnh là cô, không phải tôi nha.”

“Mà cô cũng lạ, mặt bị chụp rõ thế cơ mà, tôi có muốn cũng chịu thua.”

Phỉ Mộng ngẩn ra, này thì thật sự hoảng loạn.

“Dì ơi! Dì nghe ấy nói gì không?!”

“Tối qua ấy cũng quán bar, tại sao không bị chụp?! Tôi thấy rõ ràng là ấy cố ý gài tôi!”

“Diệp Tuệ, sao lại đối xử với tôi như vậy?!”

…Hừ.

Đối xử với cô như vậy thì sao?

Tôi còn chưa dùng đến chiêu độc nhất đấy.

Tùy chỉnh
Danh sách chương