Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BAnlRIGgX

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 2

Trưa hôm sau, cậu tôi thật sự dẫn Tử Hàn đến nhà.

Cậu hai tay trống trơn, còn cười hề hề với mẹ tôi.

“Chị à, em biết đi thăm người thân mà không mang gì theo là không phải. Trên đường cũng tính mua vài chai nước, nhưng lại nhớ anh rể không cho cháu uống đồ ngọt nên thôi không mua.”

Vừa nói, vừa móc trong túi ra hai quả táo héo rũ, cố nhét vào tay tôi.

“Nào, ăn trái cây nhiều tốt cho sức khỏe.”

Lòng bàn tay ông đầy chai sạn.

Cọ vào tay tôi đến rát cả da, tôi thấy tức nghẹn trong họng.

Tôi ném thẳng hai quả táo xuống đất, trừng mắt giận dữ nhìn ông, trong lòng nghĩ: Đúng là cha nào con nấy, vô liêm sỉ y chang nhau.

“Ông đã lần nào đến đây mà mang được cái gì tử tế chưa?”

Mặt cậu tôi lập tức sầm xuống.

Vừa định mở miệng nói gì đó, thì Tử Hàn bên cạnh như bị ai bật công tắc, nghênh cổ lên, đôi mắt lờ đờ như cá chết trừng thẳng vào tôi.

“Thì sao nào?”

4

Tôi sắp bị PTSD mất rồi.

Chỉ cần Tử Hàn vừa thốt ra ba chữ đó, tôi liền muốn hét lên như còi báo động.

Tôi lớn tiếng chất vấn:

“Tử Hàn, mày chỉ biết nói mỗi câu ‘Thì sao nào?’ thôi à?”

Em họ lại nghênh cổ lên.

Tôi thấy rõ nó sắp niệm phép chuẩn bị xuất chiêu, liền hét lên rồi lao tới bịt miệng nó lại.

Cậu tôi lập tức đẩy tôi ra.

Ông ra tay chẳng hề nương nhẹ.

Tôi ngã phịch xuống sàn nhà đau điếng.

Tử Hàn đắc ý nhìn tôi, cười khẩy:

“Thì sao nào?”

Mẹ tôi vội vàng ôm lấy tôi, trong mắt lóe lên tia giận dữ, đang định lên tiếng thì ba tôi cũng vừa chạy tới.

“Con gái tôi chỉ bịt miệng Tử Hàn lại, anh làm gì mà động tay động chân với con nít như vậy?”

Cậu tôi hờ hững nhún vai, nhìn tôi ngồi bệt dưới đất với vẻ mặt bối rối, trên mặt lại mang nét khoái chí không giấu nổi.

Tử Hàn đứng bên cạnh thì vỗ tay cười khanh khách:

“Thì sao nào? Thì sao nào? Đập chết nó thì đồ chơi của nó sẽ là của em, hì hì hì!”

Tôi ôm cổ mẹ, len lén quan sát sắc mặt bà.

Thật ra, cái nhà cậu tôi thiếu đạo đức đâu phải chuyện một hai ngày.

Chỉ là mẹ tôi vẫn luôn nhẫn nhịn, vì nghĩ dù sao cũng là người nhà, lại thấy nhà cậu tôi khó khăn, nên cố gắng bỏ qua được thì bỏ qua.

Mẹ tôi đang lưỡng lự.

Tôi nhanh trí, lập tức bật khóc “Oà” một tiếng rõ to.

Mẹ tôi càng do dự hơn.

Trong lòng bà là một cuộc giằng co dữ dội.

Một bên là em trai ruột, một bên là con gái ruột đang bị bắt nạt.

Ba tôi nghe tôi khóc, suýt nữa không kiềm chế nổi, định xông tới đánh người.

Ông chỉ thẳng vào mặt cậu tôi, giận đến run người:

“Mang cả đám ra khỏi nhà tôi ngay lập tức!”

Mẹ tôi cuối cùng vẫn lên tiếng, giọng chần chừ:

“Thôi mà… dù sao cũng là người thân, lỡ đến rồi…”

Ban đầu tôi chỉ giả vờ khóc, nhưng mẹ nói vậy làm tôi lo thật, nước mắt càng tuôn ào ào.

Chẳng lẽ tôi không có cách nào ngăn Tử Hàn bước vào cửa nhà này, là số phận đã an bài sao?

Đột nhiên, Tử Hàn lại nghênh cổ lên.

Vốn dĩ thấy ba tôi nổi giận thì nó còn hơi sợ, nhưng không hiểu sao, lại gào lên một tiếng “Thì sao nào!” như được tiếp thêm sức mạnh.

Nó nhân lúc mọi người không chú ý, phóng thẳng về phía lồng chim ngoài ban công nhà tôi.

5

Lúc chúng tôi kịp phản ứng thì Tử Hàn đã lôi con vẹt tôi nuôi suốt ba năm ra khỏi lồng.

Con vẹt này tôi bắt đầu nuôi từ năm lớp Hai, là một con vẹt cockatiel lông vàng nhạt.

Hồi đó tôi còn bé, tự tay đút sữa nuôi nó lớn từng ngày.

Nó rất quấn người, y như một chú cún con, cả nhà đều yêu quý nó.

Ba tôi sững người.

Ông gần như không tin nổi — sao một đứa trẻ lại có thể độc ác đến mức này?

“Mày định làm gì?!”

Lúc này, Tử Hàn đã hoàn toàn nhập vai phản diện trong phim truyền hình, ngẩng cao cái cổ bị mỡ nuốt gần hết, mặt lộ vẻ uất ức sắp khóc.

“Hơ, đến cả một con chim nhỏ cũng được cả nhà các người cưng chiều, còn tôi thì ngay cả bước vào cửa cũng không được. Đúng là bọn nhà giàu, toàn giả tạo và ích kỷ!”

Lần này thì tôi thật sự hoảng rồi.

Chúng tôi yêu thương con vẹt thì liên quan gì đến nó chứ?

Nhưng con vẹt vẫn còn trong tay Tử Hàn, tôi không dám to tiếng, chỉ có thể sốt ruột đứng tại chỗ.

“Mày mau đặt con chim xuống! Có gì từ từ nói!”

Tử Hàn cười lạnh, đưa tay ra, trên mặt vẫn là vẻ phản diện “hắc hóa”.

Con vẹt tưởng nó định vuốt ve mình, liền ngoan ngoãn cúi đầu.

Nó chưa từng bị ai làm tổn thương bao giờ.

Mỗi lần được người ta cầm lên, nó đều ngoan ngoãn chìa đầu ra xin được vuốt ve.

Nó lúc này vẫn tưởng, Tử Hàn muốn xoa đầu nó.

Nhưng giây sau đó — Tử Hàn bẻ gãy cổ nó.

Tùy chỉnh
Danh sách chương