Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

15

Trần Cảnh Xuyên mặc thì trông gầy.

Nhưng cởi ra… cơ thể anh khiến người ta không thể rời mắt.

Tôi không hiểu, công việc căng thẳng như ,

anh lấy ra thời gian duy trì thể trạng như thế?

Nhưng thôi…

người được lợi là tôi.

“Thích không?”

“Dĩ nhiên là thích.” – Tôi không khách sáo, lại sờ thêm mấy .

thì từ giờ, là của em.”

Tôi không trả lời.

Cảm xúc anh cũng đang trôi nổi.

Ngày xưa, kiểu nam thần học bá như Trần Cảnh Xuyên,

tôi dám mơ tưởng.

Dù có chút mơ mộng con gái, cũng chỉ dám giấu trong lòng.

Còn tại –

ánh trăng ấy, đang nằm gọn trong lòng bàn tay tôi.

Nhưng tôi vẫn tin được,

liệu mình có đủ may mắn hoàn sở hữu anh?

Như câu hát kia nói –

“Ai có thể lấy tình yêu mà sở hữu núi Phú Sĩ?”

Huống hồ, vẫn còn Tống Cẩm Hòa.

Giữa tôi và anh ta còn đầy rẫy những chuyện dứt.

Mà anh ta… lại phải gọi Trần Cảnh Xuyên là “anh ”.

Nhưng những suy đó nhanh chóng bị quét sạch.

Trần Cảnh Xuyên lại hôn tôi,

giữ chặt tay, ép tôi xuống giường.

16

Trong căn phòng ngủ lớn chỉ mở một chiếc đèn sàn ở góc.

Rèm kéo một nửa, ánh trăng rải xuống, bóng đổ nhấp nhô.

Tôi nằm trong ánh sáng mờ ảo, gần như hòa bóng trăng.

Bên ngoài cửa sổ, những tán cây khép nụ trong màn đêm,

trong sắc đen trắng điểm vài nụ hoa đỏ sẫm lấp lánh.

Mà bên trong phòng –

cũng là một khung cảnh kém.

Bàn tay của bác sĩ ngoại khoa đúng là có lực khủng khiếp.

Đây là đầu tiên của tôi với Trần Cảnh Xuyên.

Thật ra hơi vội vã.

Anh cúi người hôn nhẹ mái tóc ướt của tôi:

“Muốn nước không?”

Tôi khẽ “ừ”, gối mặt xuống, lười đến muốn mở miệng.

Anh mang nước lại, thấy tôi không động đậy,

liền bế tôi lòng, đút ngụm.

“Còn muốn …”

Trần Cảnh Xuyên đặt ly xuống, khẽ cười:

“Được, hết thảy đều là của em.”

anh đè xuống , tôi mới phản ứng lại.

Người đàn ông này… còn chút nào gọi là lạnh nhạt cấm dục?

thứ hai dài hơn nhiều.

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng,

với đầu óc như Trần Cảnh Xuyên – học gì cũng cực nhanh.

Tôi bị anh dẫn dắt, khiêu khích đến mức không còn làm chủ được.

Cuối cùng còn bị anh dụ dỗ – ép buộc – phải gọi anh bằng “anh” không biết bao nhiêu .

Cho đến

sương phủ dòng sông, mưa rơi núi rừng, còn phân biệt được hôm nay là ngày nào.

17

Sáng hôm sau tỉnh dậy, trời đã sáng rõ.

Trần Cảnh Xuyên không còn ở trong phòng.

Tôi khát khô họng, định ngồi dậy nước.

Nhưng mới nhúc nhích liền phát cơ thể đau nhức như bị xe cán qua.

Sau nghỉ một lúc mới xuống giường được.

Trên đầu giường là một tờ giấy nhỏ, được đè dưới chiếc ly nước đã chuẩn bị sẵn.

Là nét chữ quen thuộc của Trần Cảnh Xuyên:

“Xin lỗi Thanh Sương, có tai nạn nghiêm trọng. Bệnh viện thiếu người, anh phải về sớm.”

“Đợi anh xử lý xong rồi sẽ liên lạc với em, ngoan.”

Tôi nhìn tờ giấy đó, sững người mất một lúc.

Ý đầu tiên nảy ra trong đầu lại là:

nào, đây chỉ là lý do quen thuộc mà đàn ông vẫn hay nói?

Rằng Trần Cảnh Xuyên chỉ xem chuyện qua là một cuộc gặp gỡ chóng vánh.

Thế nhưng, tôi vẫn không nhịn được mà mở điện thoại tra thử.

đầu trang tin là thông tin về vụ tai nạn liên hoàn.

Bệnh viện nơi Trần Cảnh Xuyên công tác ở rất gần trường,

gần như bộ người bị thương đều được đưa tới đó lập tức.

Anh không nói dối tôi.

Chỉ là… anh nói “sẽ liên lạc lại”.

Nhưng liên lạc rồi thì ?

Anh định nói gì?

Tôi phải làm gì?

Đầu óc tôi rối như mớ bòng bong.

bản thân cũng rõ bước tiếp theo mình muốn gì, cần gì.

Chỉ biết một điều: Tôi không muốn ở lại đây .

Tôi nhanh chóng dậy, rửa mặt qua loa rồi định về phòng thu dọn đồ rời đi.

ra khỏi khu nhà, đến gần hồ,

thì lại đụng đoàn người của Tống Cẩm Hòa và Giản .

Tôi muốn dây dưa, liền lưng định rẽ đường khác.

Nhưng Giản đã gọi giật tôi lại:

“Chị Thanh Sương, chị lại mặc sơ mi đàn ông thế?”

Ra ngoài vội, trên và ngực vẫn còn nhiều dấu hôn,

tôi đã tiện tay lấy một chiếc sơ mi nam trong tủ.

chắc chuẩn bị sẵn cho Trần Cảnh Xuyên anh thay đến đây nghỉ.

nghe cô ta nói, tôi theo bản năng siết chặt vạt .

Nhưng sắc mặt của Tống Cẩm Hòa thì đã hoàn thay đổi.

“Nguyễn Thanh Sương, em đang mặc là ở ra?”

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh.

Ý đầu tiên trong đầu là: mọi chuyện qua là tôi chủ động.

Dù thế nào cũng không được Trần Cảnh Xuyên bị kéo rắc rối này.

“Hồi nãy thấy lạnh, nên tiện mượn một phục vụ viên.”

Tống Cẩm Hòa bước tiến lại gần:

“Vẫn là chiếc váy qua. Nguyễn Thanh Sương, em đêm qua không về phòng đúng không?”

Anh ta giơ tay định kéo tôi ra.

18

Tôi gạt tay anh ta ra, lùi một bước:

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì… qua chúng ta đã chia tay rồi.”

thì tôi làm gì, còn liên quan đến anh?”

Giản lập tức kêu lên, ra vẻ sốc:

“Chị Thanh Sương, chị và anh Cẩm Hòa chia tay rồi á?”

Tôi không đổi sắc, nhìn thẳng cô ta:

“Đúng, chia tay rồi. Cô chắc mừng lắm hả?”

“Chị… chị nói thế là ?”

Giản bực tức:

“Chị nói như thể tôi là người phá hoại !”

“Anh à, anh không nói gì ? Chị ấy cứ làm như em cướp bạn trai chị ấy ấy.”

Tống Cẩm Hòa vỗ nhẹ tay cô ta, kéo cô ta ra sau lưng.

Anh ta nhìn tôi, mặt đầy khó chịu:

“Chỉ vì chút chuyện nhỏ này thôi à?”

“Anh nói với em bao nhiêu rồi, anh và chỉ như anh em, không có gì hết!”

Giản cũng chua ngoa tiếp lời:

“Chị Thanh Sương, đừng ai cũng xấu xa. Con trai con gái vẫn có thể là bạn thuần túy mà.”

Tống Cẩm Hòa lạnh mặt nhìn tôi:

“Nguyễn Thanh Sương, nếu còn tiếp tục làm ầm chuyện này lên, em sẽ được gì .”

“Tôi không làm ầm gì . Chỉ là… tôi không muốn tiếp tục.”

qua đã nói rõ ràng – chúng ta chia tay rồi.”

Tôi thật sự không muốn nói thêm với anh ta câu nào.

Cơ thể tôi vẫn còn đau ê ẩm.

Tên Trần Cảnh Xuyên chết tiệt kia,

cũng may còn có chút lương tâm, không lôi tôi ra vòng ba –

không thì tôi chắc còn đứng nổi.

“Được thôi, nói rõ ràng – qua em không về phòng, đi ?”

Tôi cười khẽ, nhướng mày:

“Gặp một người bạn, chút rượu, nói chuyện vài câu – được ?”

“Chỉ rượu, nói chuyện?”

“Có liên quan gì đến anh không?” – Tôi vuốt tóc một , thản nhiên hỏi ngược.

Đồng tử Tống Cẩm Hòa bỗng nhiên co lại,

anh ta chỉ tay tôi, gào lên:

“Còn dấu này là gì?”

Tôi nhìn anh ta, tay khẽ chạm :

“Muỗi đốt chắc.”

“Nguyễn Thanh Sương! Em anh ngu chắc?”

“Thế anh là gì?” – Tôi mỉm cười.

“Dù có đúng như anh đi chăng , thì ?”

“Giữa nam nữ vẫn có tình bạn thuần túy mà.

Hôn vài cũng chỉ là… bạn thân quá thôi, đúng không?”

Tôi sang nhìn Giản :

“Cô thấy ?”

Cô ta mặt đỏ bừng, nhưng không biết đáp lại thế nào.

Kéo tay Tống Cẩm Hòa như sắp khóc.

Tống Cẩm Hòa thì buồn nhìn cô ta,

chỉ chăm chăm dán mắt vết hôn trên tôi:

“Nguyễn Thanh Sương, qua em rượu với thằng nào? Tốt nhất nói rõ cho anh!”

“Tự anh đi điều tra đi.”

Tôi mỉm cười, giọng nhẹ tênh:

“Tránh ra đi, tôi muốn về nghỉ.”

Có lẽ chính sự bình thản của tôi

đã đâm trúng lòng tự ái của cậu ấm Tống thiếu gia.

Mặt anh ta sa sầm đến cực độ:

“Nguyễn Thanh Sương, em đừng có mà hối hận.”

“Nếu anh biết em lén lút với thằng nào…”

Tôi nhếch môi:

“Ai hối hận người đó là đồ khốn.”

19

Tôi về phòng, tắm lại, thay đồ giản dị thoải mái.

Sau đó dọn đồ, rời khỏi khu nghỉ dưỡng .

Trên đường về, bố gọi điện mấy cuộc, tôi không nghe.

Anh trai liền nhắn tin tới:

“Em cãi nhau với Tống Cẩm Hòa à?”

“Nhanh chóng xin lỗi đi, đừng gây chuyện .”

“Anh đang bàn chuyện làm ăn với nhà Tống, em đừng phá rối việc lớn của anh.”

Tôi cảm thấy ngực nghẹn đến muốn nổ tung.

“Em chỉ hẹn hò với anh ta, chứ bán mình cho nhà Tống.”

“Bây giờ chia tay rồi, và không có chuyện lại.”

“Nguyễn Thanh Sương, em giỏi rồi đấy.

Một đứa như Tống Cẩm Hòa mà em còn không giữ nổi,

anh nói thật, anh sẽ bảo bố mẹ đuổi em khỏi nhà – tin không?”

Tốt nghiệp đại học, tôi đã hoàn sống tự lập.

Bố mẹ nói rõ, bộ tài sản nhà Nguyễn không liên quan đến tôi.

Tất là của hai người anh trai.

đống nhà đất, chỉ cho tôi một căn hộ 60 mét vuông.

Phần còn lại – đều đứng tên các anh và chị dâu.

thì…

gọi là sản nghiệp nhà Nguyễn, tương lai nhà Nguyễn, có gì liên quan đến tôi?

Tôi cười nhạt, chỉ nhắn một câu:

“Cầu còn không được.”

Về đến nhà, tôi khóa cửa, tự giam mình ba ngày.

Không ai sinh ra trong một gia đình như mà có thể thực sự vô hỉ vô bi.

Tâm trạng cứ dần dần trĩu nặng, ban đêm lại mất ngủ.

Đầu đau như muốn nổ tung.

Tôi chỉ còn cách bò dậy, rót ít rượu .

Có lẽ là do men rượu.

Cũng có thể, chỉ đơn giản là…

tôi đã quá mệt mỏi.

Vùng ngực nơi bị tăng sinh tuyến vú lại bắt đầu đau âm ỉ.

thuốc rồi cũng không đỡ, cơn đau ngày một rõ rệt, tôi đành gắng gượng đến bệnh viện kiểm tra.

Tôi cố tình đổi chuyên khoa, đặt lịch với bác sĩ khác tránh mặt Trần Cảnh Xuyên.

thì, tôi lẫn cuộc sống tại… đều rối tung lên.

Tôi thật sự không biết phải đối diện với anh thế nào.

Ngồi đợi ở hành lang một lúc, bỗng có y tá đến gọi tên tôi.

Tôi đi theo cô ấy, mới phát điểm đến chính là văn phòng của Trần Cảnh Xuyên.

Tôi theo phản xạ muốn đầu bỏ đi, nhưng anh đã gọi tôi lại.

Có lẽ anh đã làm việc liền mạch suốt hai, ba ngày,

quầng mắt thâm đen, người đầy vẻ mệt mỏi.

“Ngồi trước đi, anh đi rửa tay.”

Anh cởi blouse, nghiêm túc rửa tay và khử trùng.

Tôi nhìn làn nước xối qua những ngón tay dài, rắn rỏi của anh,

cứ thế mà lơ đãng.

Trong đầu lại lên hình ảnh đôi tay ấy tàn phá tôi thế nào trong đêm đó,

khám phá vùng cấm địa mà tôi ai chạm đến.

Làm tôi… mê loạn thỏa mãn đến muốn chết đi sống lại.

Tôi cảm thấy mình đúng là hỏng thật rồi.

Trong đầu là rác rưởi màu vàng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương