Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
LẠI CHƯƠNG 1 :
“Vì điều đó mà tôi chú ý đến em, rồi ánh cứ dừng lại nơi em lâu hơn, càng nhìn lại càng thấy thích.”
Tôi bứt tay bứt ngón, mặt đỏ bừng như đốt.
Một Kỳ Thịnh thường ngày lạnh lùng ít nói mà đánh thẳng “bóng sống” thế này, ai mà chịu nổi chứ?
Tôi mặt đi, hạ kính xuống một .
Gió lạnh lùa vào khiến tôi lấy lại một ít lý trí, ít nhất cũng đủ để suy nghĩ.
“Tôi ơn.”
Tôi nói.
Kỳ Thịnh ngẩn ra, rồi bật cười lắc đầu, dường như nhớ ra điều gì đó: “Sau đó có một lần, tôi gặp em thư viện, lúc ấy em gục đầu xuống bàn, trông như đau bụng…… tôi mang đồ tới cho em, còn có cả áo khoác tôi mượn bạn cùng phòng.”
Anh nói đến đây thì khựng lại, nghiêng đầu nhìn tôi một cái.
Sau đó tỏ vẻ hiểu: “Xem ra, em này rồi.”
Tôi gật đầu: “Tôi .”
Sau khi chia tay Hứa Chi Hoán, anh ta cũng hẹn hò vài người khác.
Còn tôi vì việc học mà vô có tương tác trở lại anh. Khi đó, tôi có bình tĩnh ngồi xuống nói như bạn bè.
Anh luôn có nhiều chủ đề.
tôi từng nói thư viện, nói “lần đầu gặp gỡ”.
Lúc đó, Hứa Chi Hoán mới giật mình phản ứng lại.
“Cái áo đó đúng là anh, người giúp em không phải anh.” Anh nói rất thản nhiên, “Là Kỳ Thịnh mượn áo anh đưa cho em.”
Cũng khi ấy, tôi mới ——
Mối đầu tôi, bắt nguồn một hiểu lầm.
Sau đó, xúc tôi dành cho Kỳ Thịnh bắt đầu trở nên phức tạp.
Thích sao? Cũng không hẳn.
so người khác, ánh tôi luôn dừng lại nơi anh lâu hơn một .
Anh trầm lặng ít nói, rất hiếm khi trò tôi.
Mỗi lần vô đối , anh cũng sẽ nhanh chóng đi.
Thế nên, lúc đó tôi từng nghĩ rằng——
Kỳ Thịnh không thích tôi.
Vì vậy, tôi cất kín thứ lặng lẽ ấy lòng.
Sau khi nghe tôi xác nhận, Kỳ Thịnh im lặng một lúc.
Giờ tan , đường phố lúc dừng lúc chạy, không bao lâu lại gặp một cái đèn đỏ dài dằng dặc.
dừng giữa dòng cộ, bên rơi vào yên lặng lúng túng.
Đèn đỏ chuyển sang xanh, Kỳ Thịnh đạp ga, đồng thời lên tiếng:
“Tôi tưởng em không .”
“Vì vậy mới sinh ra nhiều vọng tưởng.”
Tôi sững người, chợt hiểu ẩn ý câu nói đó.
Và không tự chủ siết chặt các ngón tay.
Kỳ Thịnh liếc nhìn tôi: “Đừng căng thẳng, tôi không có đòi hỏi gì, cũng không cần em phải phản hồi lại.”
“Tôi nói ra, chỉ là việc riêng tôi thôi. Đợi đến khi chuyến này kết thúc, em có quên hết những lời tôi vừa nói, ta ở vẫn sẽ như cũ.”
Như cũ?
Tôi không phủ nhận Kỳ Thịnh làm , dù sao anh cũng giấu rất nhiều năm như thế.
còn tôi thì——
Tôi không làm .
10
Sau khi đến nhà, tôi vẫn trạng thái hồn bay phách lạc suốt một thời gian dài.
đi ngang qua tôi, mở miệng là: “Sao trông như mất hồn thế? Anh rể tỏ chị rồi à?”
“Phụt—”
Ngụm nước vừa vào miệng liền tôi phun ra.
Tôi đầu trừng nhìn nó: “Lại nhắn tin anh ấy đúng không?”
giơ hai tay đầu hàng: “Oan quá, em đoán thôi!”
“Chị à, chị rõ ràng quá rồi đấy.”
Nó kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi: “Em thật rất tò mò, chị đang do dự cái gì vậy?”
Do dự cái gì à?
Quá nhiều.
Thậm chí tôi còn đang do dự ngày mai có nên đến hay không nữa kia…
thật chứng minh, tôi lo lắng quá rồi.
sau khi vấn đề dòng tiền giải quyết, cả lập tức bận rộn tới mức không kịp thở, tôi như chong chóng suốt mấy ngày, đầu óc còn chỗ cho gió trăng tuyết nguyệt nữa.
Những đồng nghiệp mê tám , thấy tôi Kỳ Thịnh gọi vào văn phòng, ánh cũng còn sáng rực nữa, chỉ toàn là đồng .
Kỳ Thịnh lúc mắng người thì không phân biệt giới tính, không nể mặt ai hết.
Không chửi tục, cũng không dùng lời khó nghe, lại có một kiểu áp lực vô hình khiến người ta nghẹt thở.
Đến mức mấy hôm sau nằm trên giường, nửa đêm tỉnh dậy vẫn nhớ rõ từng lời, rồi tự tát mình một cái:
Tôi sao có phạm lỗi ngu ngốc như vậy chứ?!
Dự án lần này gấp rút, cả bận suốt một tháng trời, cuối cùng cũng thấy tiến triển, có thở phào tạm nghỉ.
Kỳ Thịnh cho tôi nghỉ hai ngày.
chất lẫn tinh thần vốn căng như dây đàn, vừa buông lỏng lập tức sinh bệnh.
Tôi chính là đứa xui xẻo “trúng thưởng” đầu tiên.
Hai ngày nghỉ, tôi gần như nằm bẹp trên giường hơn một ngày rưỡi.
Mẹ tôi quê, xin nghỉ học chăm tôi.
Tôi mắng cho một trận: “Sắp thi đại học đến nơi rồi đấy!”
rầu rĩ: “… Chị ơi, so việc đọc mấy quyển thiên thư đó, em thà ở nhà chăm chị còn hơn!”
sắp suy sụp thật rồi.
Nó xuyên năm 2035 , tốt nghiệp mười năm, mấy kiến thức cấp ba sớm trả hết cho thầy cô.
Nghe thì hiểu, học cũng không nổi.
Tôi mệt buồn nói nữa: “Rót cho chị ly nước.”