Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cuối Như bật khóc.
Cô ấy ôm , chạy ngoài.
Em trai tôi tối dậm chân, “ người đang làm cái gì vậy?”
“ người không biết cô ấy từ nhỏ đã không được yêu trong đình, biết bao sao? Con đã hứa sẽ vệ cô ấy.”
“Con muốn dành cho cô ấy tất cả tình yêu , bù đắp cho những khổ cực cô ấy đã chịu. người là đình của con, không giúp thì thôi, còn cản đường?”
Em tôi càng nói càng giận, một người cao lớn gần mét tám suýt rơi mắt.
Bố mẹ tôi ghé tai nhau thì thầm, “Người ta nói con thứ sẽ thông minh hơn con , sao thằng này lại ngốc này?”
“Còn giống ai nữa, nhà mình làm gì có gen mù quáng vì yêu, nó lấy tiền của tôi còn khó hơn lấy mạng, chắc là đột biến rồi.”
“Không ngờ người lạnh lùng, thiếu tình cảm như vậy, chẳng xứng làm người nhà con chút nào!” Em tôi thấy bố mẹ không để ý , liền gào .
Bố mẹ tôi vẫn tiếp tục thì thầm, “Có khi nào hồi nhỏ bị sốt làm cháy não không?”
Em trai tôi khản giọng, dồn hết sức lực, giận hét : “ người không sợ mất cô ấy, cũng không sợ mất con sao?”
6
Bố mẹ tôi vội chạy phòng.
Em tôi tưởng rằng cuối bố mẹ đã bị chạm điểm yếu, thở phào nhẹ nhõm, đắc ý nói: “Con cũng chẳng yêu cầu gì nhiều, chỉ cần người giúp con dỗ dành Như về.”
“Con… con sẽ…”
Bố tôi nhanh chóng quàng cổ em trai chiếc túi vải, trong khi mẹ tôi không ngừng nhét nào là bánh mì, khoáng, điện thoại, và cục sạc.
“Con trai một mình bên ngoài nhớ tự chăm sóc bản thân đấy.”
“Đói thì ăn bánh mì, khát thì uống nhé.”
“Nếu nhớ bố mẹ thì xem ảnh trong album điện thoại.”
“Có chuyện gì thì đừng gọi về nhé, mẹ sợ con buồn mà thôi.”
Bố tôi mở cửa , động tác thuần thục, còn mẹ tôi vừa không nỡ mà rơm rớm mắt, vừa dứt khoát đẩy em trai ngoài.
Cánh cửa đóng lại gọn gàng.
Mẹ tôi ngã lòng bố, khóc lớn: “Anh ơi, con trai mình không cần em nữa rồi, từ giờ em mất con trai rồi. Ôi, đau lòng !”
Tôi đứng bên cạnh, chẳng biết nói gì: …
“À, đúng rồi, mau khoá thẻ ngân hàng của nó lại. Nó đâu con mình nữa, không có quyền dùng tiền mồ hôi mắt của ta!”
Tôi tiếng: “Nhưng mà chẳng em mình chuẩn bị lì xì mười nghìn sao? Cô ấy lấy đi rồi mà.”
Mỗi người tôi một phần, ba mẹ một phong bì, tôi một phong bì.
Ba mẹ quay lại nhìn tôi, đồng thanh quát: “Con sự đưa cô ta mười nghìn à?”
Sao lại .
Tôi thản nhiên nói: “Phong bì của con là một xấp phiếu giảm dày, tổng trị cũng mười nghìn .”
“Con đấy!” Mẹ liền quay lại trách tôi.
“Phiếu giảm quý , đều dùng được, sao lại tuỳ tiện tặng người ta ?”
Về sau tôi mới biết, hoá ba mẹ bỏ phong bì là báo cũ, hai người đã vất vả đêm khuya cắt thành từng miếng to bằng tờ một trăm nghìn.
Đúng là nằm chăn mà chẳng giống nhau.
sau, đúng dịp.
Tôi ngồi ở quán “Blue” để viết bản kế hoạch thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Blue” là một quán cà phê nổi tiếng đã có từ khi tôi còn nhỏ, tôi và em trai đều thích nơi yên tĩnh này, thường xuyên đây.
Và mỗi người đều có chỗ ngồi quen thuộc của mình.
Em trai tôi thích ngồi cạnh cửa sổ lớn đón nắng, có thể nhìn hết dòng xe qua lại ngoài phố.
Còn tôi lại thích ngồi ở góc khuất, nơi có thể viết lách và ghi chép yên tĩnh.
ấy, vì có hẹn với khách lúc chín giờ nên tôi không cần công ty, chỉ mang laptop “Blue” sớm.
Không ngờ, chẳng bao lâu sau, Như khoác tay một cô gái khác bước .
“Cái gì cơ? Chị của anh ấy lừa lấy hết trang sức quý của cậu à?”
“Lì xì gặp lại là báo cũ với phiếu giảm ?”
“ đình đó kỳ cục!”
“Nếu là , đã làm ầm ngay tại chỗ rồi. Sao cậu hiền , lại nhịn được?” Cô gái ngạc nhiên hỏi.
Như khẽ gật , trông tội nghiệp.
“Dù sao cũng là đình của Thụy , mới gặp lần , làm gì có mũi mà làm ?”
“Có gì mà ngại? Bị mất là họ, không cậu. Cậu ném ngay tờ báo họ ấy, nhục nhã còn gì. là , trời ơi, cái tính nóng nảy của chịu không nổi!”
Cô gái kia bực nói.
“Thụy nói sao?”
Như cúi , bắt thút thít.
“Bọn cãi nhau rồi. qua từ nhà anh ấy , anh ấy không tôn trọng bố mẹ và chị, muốn chia tay.”
Ban tôi có chút thắc mắc, nhưng rồi hiểu ngay.
Như kể lại nhẹ nhàng như thể mình chẳng làm gì sai, cô ấy chỉ nói những điều có lợi cho mình mà thôi.
qua, khi em trai rời khỏi nhà, rõ ràng vẫn còn giận với tôi nhưng lại vô cảm cho cô ấy. Em trai chỉ có thể dỗ dành, làm gì có chuyện chủ động cãi nhau.
Lời giải thích duy nhất là cô ấy đã đáng, đem cơn giận qua trút hết em trai tôi, có lẽ còn mức xúc phạm cả đình tôi.
Chính điều này mới khiến em trai chuyển từ hại sang bực bội.
7