Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
về nhà, tôi liền bám mẹ,
Văn Văn vẫn ôm thoại của tôi, nói chuyện tốt của nó.
“Mẹ ơi, mẹ có Văn Văn có thân ở trường mầm non không?”
Mẹ tôi tỏ vẻ khó chịu:
“Đi đi đi, bếp nóng chết được, đừng đứng gần mẹ vậy.”
Mẹ rót dầu vào nồi, tiếng “zì la” vang lên, rồi tiếp tục nói:
“Ninh Ninh à, mẹ rồi. À đúng rồi, hôm nay có gặp cháu trai ông Trần không?”
Chính là cậu ấy, chính là cậu ấy, chính là cậu ấy!
Tôi cứ định nói chưa kịp nói!
Tôi giả vờ bình tĩnh:
“Mẹ nói là anh trai Ninh Ninh hả? chắc đã gặp rồi.”
Mẹ bắt đầu đảo vá:
“Hôm qua ông Trần nói trường nó , định cho nó đến đón Ninh Ninh tan . Mẹ nghĩ hai đứa trường, suốt ở nhà, nên cũng để đi đón em. mai cũng đi nhé, mẹ nhàn hơn nhiều.”
Tôi không thể giả vờ bình tĩnh được , háo hức nói:
“Chúng trường hả mẹ?”
Mẹ liếc tôi cái:
“Mẹ có nói đâu? Thôi bỏ đi, chuyện nhỏ thôi .”
Không phải chuyện nhỏ đâu mẹ,
Đẹp trai ! Cool boy!
Mẹ đuổi tôi khỏi bếp,
Được rồi, tôi đi tìm em trai.
“Em ơi! Gọi xong chưa? Chị muốn đổi tên liên hệ nhé!” Tôi nói cầm thoại em trai đã để trên bàn,
và thầm: “Tên nhỉ? Trần…”
Giọng trầm ấm vang lên từ thoại:
“Húc An, Trần Húc An.”
Tôi giật suýt ném thoại đi,
“Alo? Tôi tưởng em trai tôi đã cúp máy rồi.”
“Họ nói tạm biệt xong, tôi chuẩn bị cúp đây.”
“Vậy… tạm biệt nhé? Em cũng nhớ đặt tên liên hệ, tôi tên Ôn Nhã.”
Anh ấy trả lời:
“Được, tạm biệt.”
Ù ù ù, giọng cũng hay chứ.
Bây giờ là nửa đêm mười hai giờ,
Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà,
Tốt rồi, tôi đã bắt đầu mong chờ chiều mai giờ đi đón em trai tan ,
Không thể ngủ được, không thể ngủ được.
Bà cụ tóc bạc phơ nhiệt tình truyền bí quyết săn hàng giảm giá,
Ông cụ mặc áo cổ lọ say sưa nói về cờ vây,
Bây giờ tâm trạng tôi đã thích nghi rất tốt,
Chỉ cần nghĩ đến việc được gặp Trần Húc An,
Lạc lõng cũng chẳng là ,
Thậm chí tôi còn có thể nhảy street dance giữa đám ông bà ấy cũng được.
Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: “Chào buổi chiều.”
Chưa kịp quay đầu , Trần Húc An đã đến bên cạnh tôi,
Tôi chọn chủ đề an toàn: “Chào buổi chiều, nghe mẹ tôi nói trường tôi hả? trùng hợp.”
“Cũng khá trùng hợp, tôi nay chuẩn bị lên ba, còn ?”
Tôi quay sang nhìn cậu ấy, hàng mi dày tạo bóng đổ dưới mắt cậu,
Cậu cũng nhìn , khi chăm chú nhìn tôi, trong mắt chứa đầy tình cảm vô hạn.
Tôi ngại ngùng tránh ánh mắt ấy: “Tôi chuẩn bị lên hai. nay trường khá sớm.”
“Ừ, bình thường trường mầm non cũng rồi.”
…
Chúng tôi nói vài chuyện linh tinh không có ý nghĩa, trường mầm non cũng tan rồi,
Văn Văn nhìn tôi quả bom nhỏ, dang lao đến: “Ôm!”
Tôi vuốt tóc em, nắm bàn mũm mĩm của em,
Em trai chẳng nhận cân nặng của , tôi không thể bế nổi đâu.
Ninh Ninh cũng nhìn anh trai,
Khi chạy đến bên chúng tôi, do dự rồi quay sang tôi:
“Tớ cũng muốn nắm chị.”
Cô bé nhỏ nhắn đáng yêu, giọng ngọt ngào, đưa tôi,
Rồi,
Trần Húc An chủ động nhận chiếc túi tôi cầm,
“Cậu nắm cô ấy đi.”
Có vẻ có chút không vui,
Em gái quen có chị mới lơ là anh trai,
Tôi nắm hai đứa nhỏ, nói:
“Chúng ta đi đến ngã tư rồi mới chia nhé?”
Trên đường đi, lũ trẻ ríu rít nói chuyện,
Em trai tôi nói: “Chị gái của anh tuyệt.”
Ninh Ninh ngay lập tức nói: “Vậy tớ rất thích chị của cậu rồi.”
Trong cuộc thi khoe chị gái mới,
Ninh Ninh nói:
“Chị ơi, tớ sự rất thích chị,”
rồi bỗng quay sang anh trai hỏi:
“Anh ơi, anh cũng thích chị không?”
Trong thế giới trẻ ,
thích nhau có thể chẳng liên quan đến tình yêu,
nhưng trong thế giới của tôi,
thích có thể không chỉ là bè.
Tôi cảm mặt dần nóng lên,
nghiêng mặt nhẹ, tôi nhận Trần Húc An cũng đỏ đầu tai.
“Anh ơi?” cô bé thúc giục hỏi,
Tôi nghe giọng nhỏ nhẹ của Trần Húc An đáp:
“Thích.”
Giọng nhỏ đến nỗi có thể tan biến trong gió,
nhưng hoàn toàn được gió thổi vào tai tôi.
Mặc dù Trần Húc An nói thế chỉ cho vui, không lòng,
Anh ấy không thể nói trước mặt bọn trẻ: “Anh không thích đâu.”
Nhưng tôi vẫn không thể kiềm chế được sự rung động trong lòng,
và cười khì đứa trẻ ngốc ở nhà.
Tôi nghe bố nhỏ giọng hỏi mẹ:
“Yaya sao vậy? Có chuyện vui à?”
Mẹ đáp:
“Ai đứa ngốc đó thế nào .”
Chà, lời mẹ đã thổi bay hết những bong bóng hồng bay lượn quanh tôi rồi.
Mấy tiếp theo,
Không có chuyện xảy … may mắn,
Tôi định sẽ xinh đẹp trước mặt Trần Húc An,
Nên đã chiếc váy trắng trong tủ quần áo của .
Đáng tiếc trời mưa xong,
Khi tôi đứng bên lề đường đưa chai rỗng cho bà cụ nhặt ve chai,
chiếc xe ô tô lao qua rất nhanh,
Tôi nhìn bùn bắn tung tóe lên người .
Tôi không lúc nào Trần Húc An đã đến,
Chỉ chắc chắn cậu ấy đã nhìn cảnh tôi lau váy trong bộ dạng lôi thôi ấy!
lau mãi vẫn không sạch!!
Nhưng cậu ấy không hỏi cả,
Chắc đây là điều may mắn nhất trong những điều không may rồi.
Trường mầm non sắp hè rồi,
cuối , em trai tôi nói lời tạm biệt Ninh Ninh,
Ninh Ninh mắt đẫm lệ: “Em vẫn muốn chơi anh.”
Trần Húc An nhẹ nhàng vỗ đầu cô bé an ủi:
“Đừng khóc , hè này anh sẽ dẫn em đi chơi Văn Văn.”
Tôi tưởng Trần Húc An an ủi Ninh Ninh,
Không ngờ mới hè được ba cậu ấy đã gọi :
“Có phim hoạt hình chiếu , có muốn dẫn Văn Văn và Ninh Ninh đi xem không?”
Tuyệt! Lên đường thôi!