Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
“Tôi hình như tính ra rồi. Cô gái mất tích hiện đang ở một ngôi làng nhỏ, tựa lưng vào núi, hướng Tây Nam, cách đây khoảng 70km! Hung thủ là người quen của bố mẹ cô bé!”
Tại phòng họp cục cảnh sát, thực tập sinh đến Đinh Tiểu Vũ bất chợt lên , vừa bấm đốt ngón tay vừa nói.
Tôi vừa bước ra từ phòng pháp y, thấy lời liền lạnh sống lưng, lập tức nhận ra tôi đã sống lại.
Giống như trong ký ức, khi Tiểu Vũ nói ra thông tin đó, các đồng nghiệp liền chất vấn:
“Đinh Tiểu Vũ, vụ án đang khẩn cấp, đừng lấy nỗi đau của nạn nhân và gia đình họ ra để đùa giỡn nữa!”
“ đó, cô tưởng mình là tiên đoán chắc? Bấm vài cái tay rồi phán án à? Vậy tụi tôi học điều tra, học nghiệp vụ làm ?”
Tiểu Vũ tỏ ra uất ức:
“Tôi đâu có đùa, tôi là truyền nhân Thiên sư, sư huynh đệ đều gọi tôi là toán!”
vậy, ai nấy đều cho rằng cô ta kinh có vấn đề.
Không ai muốn tốn cho cô ta cả rất quý giá.
Nhưng tôi biết mấy chốc Tiểu Vũ sẽ được “chứng minh lực”.
Chỉ một lát , con gái tôi Tần Phi, thiên tài của cục cảnh sát, vừa từ phòng tài làm việc thâu đêm bước ra, cầm theo một xấp tài dày cộp. Kết điều tra… lại trùng khớp gần như toàn với những lời “tiên đoán” của Tiểu Vũ.
“Tôi tìm được manh mối rồi. Theo tôi, khả là người quen gây án. Trong làng cô bé mất tích có hai kẻ khả nghi đã đến trấn Đào Hoa cách đây 70km. đến đó điều tra sẽ có thu hoạch.”
Vừa dứt lời, cả cục lặng ngắt như tờ.
Mọi người sững sờ về phía Tiểu Vũ.
Chồng tôi Tần Chính cũng lên :
“Xem ra lực của Tần Phi không bằng Tiểu Vũ. Trễ một phút là thêm một phút rủi ro. Nếu vừa nãy mọi người tin lời Tiểu Vũ thì vụ này đã phá sớm rồi.”
Ông ta còn liếc con gái tôi người còn đang hoang mang chưa hiểu chuyện xảy ra rồi lập tức dẫn đội đi phá án.
Tôi siết chặt nắm tay.
Kiếp trước, cũng chính nhờ sự “hậu thuẫn” của Tần Chính, Tiểu Vũ từng bước giẫm lên con tôi mà xây dựng thành hình tượng “ toán”.
Toàn bộ cục đều tin vào mấy lời vô lý , coi lời Tiểu Vũ như chân lý.
Nhưng không ai biết, những thông tin mà cô ta tự nhận “bấm tay tính ra”, ra đều là thành lao lực đến kiệt sức của con gái tôi!
Lần nào cũng vậy, Tiểu Vũ đều nhanh tay cướp , khiến mọi gắng của con tôi hóa thành mây khói.
Người người cười chê con tôi, nói rằng nó gắng vô ích, không bằng con riêng của cục trưởng.
Ngay cả người bố mà nó từng tôn kính Tần Chính cũng nhiều lần khai mỉa mai, khiến con bé dần đánh mất tự tin.
Cuối cùng, trong một vụ truy bắt tội phạm nguy hiểm, chính Tiểu Vũ đã đẩy con tôi ra chắn d//ao để mình được an toàn.
108 nh//át dao. Con tôi hét lên thảm thiết, ngã vào lòng tôi. Trước khi ch, nó còn thấy Tiểu Vũ được cả nhóm đồng nghiệp vây quanh hỏi han, ánh mắt nó đầy tuyệt vọng.
“Mẹ ơi… kiếp con không muốn làm cảnh sát nữa…”
Tôi gần như phát điên, chỉ muốn đòi lại lý cho con.
Nhưng chồng tôi cha ruột của nó lại muốn bảo vệ con riêng mà giam tôi dưới tầng hầm, để tôi ch đói.
Đến lúc tôi biết người đàn ông vẫn luôn miệng nói Tiểu Vũ là nhân tài quý hiếm… thực chất chỉ là một người cha thiên vị!
Tiểu Vũ là con riêng của ông ta với mối tình đầu!
Kiếp này, tôi thề sẽ không để ông ta lại giẫm lên con tôi mà nâng Tiểu Vũ lên đàn nữa!
2.
Thấy con gái vẫn còn ngơ ngác tại chỗ, tôi bước đến bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vai nó.
“Phi Phi, theo mẹ vào phòng một lát.”
Tần Phi khẽ gật đầu, lặng lẽ đi cùng tôi vào văn phòng.
Vừa khép cửa lại, tôi liền đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo:
“Con thức trắng cả đêm để lần ra manh mối, kết lại bị Đinh Tiểu Vũ ‘nói trước’. Thông tin trùng khớp từng chi tiết. Con có tin trên đời sự có người đoán như không?”
Tần Phi nhíu mày, lắc đầu:
“Nếu nói cô ta cũng phân tích từ dữ kiện vụ án ra kết giống con, thì con còn tin. Nhưng ‘bấm tay tính toán’? Con chỉ tin vào logic và khoa học.”
Tôi khẽ gật đầu, ánh mắt trở nghiêm nghị :
“Vậy con nghĩ có khả Tiểu Vũ đã xem được tài của con trước không?”
Tần Phi hơi sững lại, rồi trầm ngâm:
“Cũng có thể… Phòng tài lúc đó có mấy đồng nghiệp khác. Có thể ai đó đã tiết lộ thông tin cho cô ta.”
vậy, lòng tôi lạnh đi một nhịp.
Nếu Tần Chính – người đầu cục – đã lên muốn “quan tâm và dìu dắt” Đinh Tiểu Vũ, thì chuyện chỉ đạo người khác tiếp tay cho cô ta là điều toàn có khả .
Tôi con gái, giọng nhẹ nhưng cứng rắn:
“Từ giờ, bất kỳ vụ nào con điều tra, tuyệt đối không để ai tiếp cận tài . Càng ít người biết càng tốt.”
Tần Phi luôn thân thiết với tôi cũng gật đầu, ghi nhớ lời dặn.
Vụ án tiếp theo là một vụ lớn, cực kỳ đặc biệt.
Một người đàn ông câu cá đã vớt lên được… một chiếc vali.
Mà bên trong vali … là hai đoạn xương chân.
tính chất vụ việc quá nghiêm trọng, nội bộ cục đã lập tức phong tỏa thông tin. Ít nhất thì, với một thực tập sinh như Đinh Tiểu Vũ, gần như không có cửa tiếp cận chi tiết vụ án lần này.
Tần Phi cũng cẩn trọng rất nhiều. Suốt quá trình điều tra, con bé toàn làm việc một mình, không để bất kỳ ai đi cùng hay can thiệp.
Nó tăng ca liên tục ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng đã nắm được vài manh mối đáng giá.
Tôi con gái mang theo bản báo cáo thiện bước vào văn phòng, lúc này khẽ thở phào.
Lần này, Tần Chính với Tiểu Vũ có dài tay đến đâu… chắc chắn cũng không thể biết được manh mối mà con bé vừa tìm ra.
Vậy mà tôi vừa bước tới cửa phòng, đã một cười mỉa từ bên trong vang ra:
“Tần Phi, sao lại thế này? Lại chậm Tiểu Vũ một bước à?”
“Thôi được rồi, bên này đã chuẩn bị lên đường bắt người rồi. này đừng để mọi người phải chờ nữa, nhỡ nghi phạm chạy mất thì phiền.”
Trái tim tôi như chùng xuống một nhịp.
Không thể nào… Rõ ràng lần này không có ai tiếp cận được tài của con bé, vậy mà Đinh Tiểu Vũ… vẫn tiếp tục vượt mặt?
Ngay cả Tần Phi cũng không thể tin vào tai mình.
Nhưng không tin thì đã sao? Sự rành rành ngay trước mắt, con bé chỉ có thể cúi đầu, lặng lẽ từng lời tán dương người ta từng dành cho nó – nay lại trao cho người khác.
“Không ngờ mấy thứ được truyền từ đời ông bà ta lại linh . Trước kia tôi còn tưởng Tiểu Vũ chỉ là nói quá, ai ngờ còn giỏi cả Tần Phi!”
“ đấy! Với tốc độ này thì còn gọi là thiên tài? Nếu ai xứng đáng với danh hiệu , thì phải là Tiểu Vũ !”
Đinh Tiểu Vũ được tâng bốc đến rạng rỡ cả gương mặt, nụ cười không giấu nổi nữa. Thế nhưng, cô ta vẫn tỏ vẻ khiêm tốn, bước đến trước mặt con gái tôi:
“Đừng nói vậy, chị Tần Phi vẫn luôn là tượng của . Hồi học ở trường cảnh sát, chị là huyền thoại đó!”
Tần Chính bên cạnh, mỉm cười đầy tự hào:
“Tiểu Vũ, không cần khiêm nhường quá. lực của con, ai cũng thấy rõ rồi.”
Ngay cả chuyên viên pháp y – Viễn – cũng gật đầu đồng tình.
“Phải đó. Hồi còn học, mấy người khen Tần Phi chắc cũng nể mặt chú Tần cả thôi.”
“Cô chỉ học giỏi chút thôi, chứ giờ sao mà so được với cậu?”
Lời của Viễn như sét ngang tai.
Không chỉ nội dung câu nói, mà bởi … thân phận của cậu ta vốn không tầm thường.
Viễn là con trai nhà hàng xóm sát vách nhà tôi, từ nhỏ lớn lên cùng Tần Phi – có thể nói là thanh mai trúc mã.
Hai đứa cùng thi vào học viện cảnh sát, rồi trong học tập còn xác lập quan hệ tình cảm.
Cách đây không lâu, hai bên gia đình còn vừa tổ chức lễ đính hôn.
Vậy mà giờ, chính miệng cậu ta lại buông lời phủ nhận như vậy.
Trong phút chốc, ánh mắt mọi người con gái tôi… đã thay đổi toàn.
Có thương hại.
Có mỉa mai.
Và cả sự khinh thường lạnh lẽo đến tàn nhẫn.
“Buồn cười sự, nếu tôi cũng có bố làm lãnh đạo, chắc thiên tài cảnh sát bây giờ là tôi rồi!”
“ rồi đó, Tần Phi qua chỉ là có quan hệ tốt. Vậy mà còn dám ngẩng mặt người ta khen ngợi, là biết xấu hổ!”
Đinh Tiểu Vũ giữa ánh sùng bái, càng thêm đắc ý.
“Chị ơi, xin lỗi nha. Cũng không phải tình đâu… Chú Tần với bác cứ ra khen mãi, có ngăn cũng ngăn không nổi.”
“ biết chị cũng rất giỏi mà. Lần phá án, chỉ cần chị nhanh một chút là được rồi ha~”
Từng chữ từng câu như tát thẳng vào mặt.
Tôi siết chặt nắm tay, suýt nữa không nhịn được mà lao tới cho cô ta một bài học nhớ đời.
Nhưng điều khiến tôi đau lòng cả, là dám tưởng tượng nổi con gái tôi – khi những lời đó – sẽ tổn thương đến mức nào.
Tôi hít sâu, đang định phản bác thì Tần Chính đã cắt ngang:
“Đủ rồi, Ninh. Cô cũng không còn trẻ nữa, chuyện nói chuyện nhịn lẽ không phân biệt được? Đừng lãng phí , tập trung bắt nghi phạm trước đã!”
Buồn cười .
Lúc nãy Tiểu Vũ khiêu khích con bé từng câu một thì ông ta không thấy “lãng phí ”.
Đến khi tôi mở miệng bảo vệ con mình… vội vã chặn lại?
Tôi vừa định mở miệng phản bác, thì ông ta lại “nhớ ra” quý giá?
Suýt nữa tôi bật cười thành tức.
Nhưng tôi cũng biết, lúc này mà cãi tay đôi với Tần Chính chỉ khiến tình hình thêm khó xử. Tôi chỉ có thể nuốt giận vào lòng, dẫn con gái lặng lẽ đi phía cuối hàng, cả đội ung dung dựa vào “quẻ bói” của Đinh Tiểu Vũ mà tìm đến nơi nghi phạm đang lẩn trốn – nơi trùng khớp toàn với kết điều tra mà con gái tôi đã mất ba ngày ba đêm để tìm ra.
Dĩ nhiên, toàn bộ lao liên quan đến con bé.
sức, mồ hôi và cả những đêm thức trắng của nó… cuối cùng lại hóa thành hào quang rực rỡ trên đầu cái tên “ toán” Đinh Tiểu Vũ.
Khi quyết định khen thưởng từ cấp trên được chuyển xuống, toàn bộ cục cảnh sát đều đến chúc mừng cô ta.
Còn tôi và con gái thì chỉ có thể bên lề, như thể bị cả thế giới ngăn cách bởi một bức tường vô hình – vừa lạnh lẽo, vừa ngột ngạt.
Nhưng tôi không cam lòng.
Cũng may, chuyện lần này… tôi đã bắt đầu có một cái tên để nghi ngờ.
Trong quá trình con gái tôi điều tra, không thể tránh khỏi việc phải phối hợp với tổ pháp y.
Mà trong tổ đó – lại có một người từng rất thân thiết, từng gọi tôi là bác – Viễn.
Cậu ta không chỉ là đồng nghiệp, mà còn là người từng lớn lên cùng Tần Phi, người từng thề hẹn trước mặt hai bên gia đình.
Vậy mà giờ lại lạnh lùng hạ thấp con bé trước mặt bao người, còn tình về phía Tiểu Vũ để tâng bốc cô ta.
Lẽ nào…
Chính cậu ta đã tiết lộ kết điều tra của con gái tôi cho Đinh Tiểu Vũ?