Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 1
Ta tên Cao Phụng Nghi, là cô nương may mắn bậc nhất trong thiên hạ.
Sinh ra trong quyền quý giàu sang, phụ là Đại học sĩ Nội các.
Dung mạo thì da trắng nõn, đẹp như , lại có dáng người khiến cũng phải ganh tị.
Vị hôn phu ta chẳng bao lâu trước còn được hoàng thượng sắc phong Thám .
Ta đang vui vẻ thêu giá y, chuẩn bị Thám phu nhân, tràn đầy hạnh phúc.
mà hắn lại đích đến cửa…để đòi hủy hôn.
Ta nghĩ mãi nghĩ mãi đều không hiểu .
dung nhan , gia thế , ta rốt cuộc kém ở đâu?
Một cuộc hôn mà người khác cầu còn không được, hắn nói không cần là không cần.
Ta tức đến nổ tung tại chỗ.
Ta thẳng vào tên đó mà quát:
“Đồ khốn kiếp, nói rõ ra! Vì sao phải hủy hôn?”
Hắn nhấp một ngụm trà, ung dung đáp:
“Phụng Nghi à, không phải ta không lấy . là… ta quá tuấn tú, bị Bình Xương công chúa để mắt đến mất .”
Ta nghẹn họng:
“ nên ngươi cưới công chúa, còn ta thì vứt đi?”
Hắn gật đầu, còn rót trà cho ta, bộ như đang dỗ trẻ .
Hắn còn chống nạnh giảng giải:
“Ôi trời, Phụng Nghi à! ta vốn chẳng hợp.Tính cách như thế, không tìm một người chức lớn, tính lại hiền, thì mà chịu , mà che chở cho ?”
“ lại, cũng đâu phải không . Mẫu ta ghét nhất là người đẹp quá, lại thêm tính tình không đủ đoan trang.
mà gả vào ta, chẳng phải ngày cũng gà bay ch.ó chạy sao?
Ta đây là đang cứu khỏi nhảy vào hố lửa đó!”
Nghĩ kỹ… cũng hơi có lý thật.
Mẫu Hứa chán ghét ta vì ta quá đẹp, lại quá , tính thì bộc trực, ồn ào, chẳng giống khuê tú hiền lương thục đức chút .
Gả cho Hứa , ta đúng là ngày cũng bị bà ấy bắt đứng quy củ, uốn nắn đủ trò.
Ta hắng một tiếng, tức đến cười lạnh:
“Thám mà dám bỏ hôn thê để cưới công chúa, đúng là ngươi mở đầu một kỷ nguyên mới.”
Ở Đại Yến, phò mã không được nắm thực quyền.
Cưới công chúa đồng nghĩa việc:
đường khoa cử mười mấy năm cực khổ hắn tan như bọt nước.
Cả đời phải dựa vào công chúa mà sống.
Nhưng tên Hứa đúng là trời sinh… khác người.
Hắn còn thản nhiên, thậm chí rất tự hào nói:
“Nông cạn! quan thì có gì hay?
Trên triều ấy hả, toàn gương hiền lành mà dạ thì đen như đáy nồi. Ngày cũng đấu đá, mệt gần c.h.ế.t.
Sống như sâu gạo dựa vào thê tử, được nuôi ăn ngon ngủ kỹ mới sung sướng chứ!”
Ta giật giật khóe miệng.
Cái giác ngộ kiểu … ta thật khâm phục.
Người ta nói đúng lắm:
Đã không xấu hổ thì trên đời vô địch.
“Thế còn tài học đầy người ngươi?” ta chống nạnh hỏi “Không được dùng tới, ngươi không thấy tiếc à?”
Hứa lại ngẩng đầu, vẻ đắc ý:
“Đất nước thái bình, trong triều thiếu gì hiền thần. Thiếu ta thì chẳng mất mát gì, có ta cũng chẳng thêm được bao nhiêu.”
Nói chuyện được một nửa.
ta từ thư phòng bước ra.
ta cầm sẵn hôn thư tín vật, lạnh tanh đưa cho Hứa :
“Hôn kết thúc.Từ nay trở đi, ngươi Man Nhi không còn dây dưa gì nữa.”
Thực ra dứt khoát như thế, ta cũng đoán trước .
ta tiếng là người cương trực, mắt không chịu đám nịnh thần uốn gối luồn cúi.
Mà phải nói thật…Hứa chính là cái loại mở miệng ra là nịnh hót.
Chẳng hiểu một người mẹ nghiêm khắc, đoan trang như mẫu hắn mà lại nuôi ra được cái đứa … không xấu hổ như thế.
Nói cho cùng, ta cũng chẳng thích hắn cho lắm.
Nhưng khổ nỗi, hôn giữa Cao – Hứa là do đời ông nội đôi bên định sẵn.
Ông nội nhau tới mức… quần cũng có thể mặc chung một cái.
tiếc là bên đều có trai, không kết thông gia được.
Thế là đời cháu chúng ta phải gánh cái hôn ước .
Trước khi ông nội ta mất, còn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta dặn phải giữ đúng lời hứa năm xưa.
Thành ra.
Dù chẳng thật cuộc hôn nhân ,cuối cùng vẫn phải tuân theo.
Suy cho cùng, trái lời tổ tiên là tội lớn, đâu phải nói bỏ là bỏ.
Hứa hí hửng ôm hôn thư tín vật rời đi.
ta vốn lúc cũng nghiêm , khóe môi mà thoáng cong lên một chút, nhanh đến mức không kỹ còn chẳng phát hiện ra.
Ông chắp tay sau lưng, còn khe khẽ ngâm nga vài câu, ngân nga xong lại ung dung quay về thư phòng việc.
Haizz…Ông thì sảng khoái đấy.
Còn ta thì… có chút không vui.
Tuy nói thế, ta cũng chẳng phải người có tâm dai dẳng gì cho cam.
U uất được hôm, ta lại vui vẻ phơi phới như cũ.
Nhưng vui chưa được bao lâu, chuyện phiền lại tìm tới gõ cửa.
Bình Xương công chúa mở tiệc mừng sinh nhật. mà ấy đích gửi thiệp mời cho ta.
Thế mà cũng dám mời tiền hôn thê người trong mình tới dự tiệc!
Đến ngày dự yến, ta còn cố tình mặc một bộ quần áo màu nhạt, hết sức thu nhỏ tồn tại mình.
Ấy mà… vẫn thu hút vô số lời xì xào.
“Công chúa sao lại mời cả ta đến? Hình như có chuyện hay để xem .”
“Phải đó! mà chẳng thám lang vốn là rể họ Cao!
Đến mức thà phò mã cũng không cưới ta… chắc chắn có uẩn khúc gì đây.”
“Uẩn khúc cái gì mà uẩn khúc? Ngươi eo kìa,mảnh sau kiểu gì cũng khó sinh nở. Ngực thì to nổ, là chẳng đứng đắn . Còn cái kia… một cái là dạng không an phận.”
Ta “phịch” một tiếng đặt mạnh chén rượu xuống, cười híp mắt bước đến chỗ mấy người đang bàn tán sau lưng.
“Ta còn tưởng trong phủ công chúa nuôi ếch kêu ồm ộp, hóa ra lại là mấy vị lưỡi dài hơn chân ếch các ngươi đấy!”
Ta cúi đầu liếc qua từng người, cố ý ưỡn n.g.ự.c một cái:
“Khặc! Ghen tị thì nói đại cho ! Các ngươi thích đẻ đái như thế, cũng thấy có sinh được mười đứa tám đứa đâu nhỉ?”
Mấy người đó lập tức câm như hến, không dám hé răng.
Dẫu sao xuất ta bày ra đó họ dám lén xì xầm sau lưng.
Ta lười đôi co thêm, xách vò rượu tìm góc yên tĩnh ngồi.
Dù buổi tiệc khiến người ta phiền … nhưng rượu công chúa chuẩn bị quả thật ngon tuyệt.