Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi bị khiêng đến một căn phòng treo đầy những chiếc lồng đèn đỏ.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, tấm chăn long phụng trên giường có dán bốn chữ hỷ trắng tại bốn góc, còn có cặp đèn cầy trắng trên bàn phát ra ánh sáng le lói, khắp căn phòng đều thật khủng khiếp và khiến người ta áp bức đến khó thở.
Tất cả những thứ đều nói tôi rằng, nơi chính là nơi chúng tôi đại hôn, cũng là mồ chôn của bản .
Càng càng cảm thấy khó thở, nhưng thể còn bị trói chặt, thứ duy nhất có thể chờ đợi chính là đếm ngược thời gian tử vong của chính mình.
Không biết bao lâu, ánh đèn cầy đột nhiên chuyển sang xanh ảm đạm.
Tôi bắt đầu trở nên mơ hồ, mí càng càng trùng xuống, trong não bộ xuất hiện khung cảnh nhỏ khi tôi vừa đặt chân đến nhà Dương.
Khi đó tôi chỉ bảy tuổi, là dẫn tôi về đây.
Tôi bao giờ gặp ngôi nhà nào lớn đến , bao vây cả một ngọn núi, bên trong chính là một căn biệt thự xây bằng gỗ, không hề có một chút dáng vẻ của hào môn gia.
Khi đó, thứ xa xỉ nhất trong nhà tôi cũng chỉ là một chiếc tivi trắng đen 16 inch mà thôi.
Nhưng vừa bước vào, đập vào tôi chính là chiếc tivi treo tường to cỡ một phần bức tường.
Tôi còn kịp phản ứng thì trong căn biệt thư xuất hiện một bà lão mặc chiếc váy sẫm , trong tay còn dẫn theo một cô bé cao hơn tôi một chút.
Lần đầu gặp mặt Dương Lâm, tôi thấy sự phòng bị như chó giữ nhà cùng sự căm hận toát ra từ đôi đó.
Nhưng bà lão đó chỉ ngồi xổm xuống, chỉ tay vào tôi rồi nói nhỏ ta một câu.
là ta nhoẻn miệng tôi, trông như kiểu trên nỗi đau của người khác vậy.
Khi ấy tôi hiểu nụ đó có nghĩa là gì, cho đến tôi đổi , bà lão đó cùng ba dượng tôi còn có gái tôi cắt một vết trên đốt ngón tay rồi nhỏ m.á.u vào chung một chén nước trà ép tôi uống hết.
“Quy tắc nhà Dương, uống hết cái , có thể là người một nhà chung một dòng máu.”
“Khanh Uyển, anh yêu em đến vậy, không lẽ sẽ hại con em sao?” Ba dượng kéo lấy tôi thâm tình nức nở.
Tôi bị ép uống hết chén nước trà đó.
Nhưng phải kết thúc, chỉ là bắt đầu mà thôi, tối đó tôi cứ miên man không tỉnh táo, trong mơ màng có người mò vào phòng tôi, cởi hết quần áo của tôi mò mẫn vẽ vời lên đó.
Đến thứ hai tôi thức dậy, lập tức kể cho tôi nghe mọi .
Tôi còn hoảng hốt kiểm tra thể của mình, nhưng không phát hiện ra gì.
Từ sau đó, chén nước trà không sót nào, mỗi đêm bị ai đó cởi áo trong mơ cũng không bị gián đoạn, mãi đến một tháng sau, tôi không nuốt chén trà đó nữa.
Đến đêm đó, tôi phát hiện có một người đi vào, kéo chăn của tôi ra.
Khi tôi mở , thì nhìn thấy một người giấy cởi nút áo của tôi, Dương Bồi Minh đứng ở bên cạnh, thấy tôi tỉnh , ông không có một chút phản ứng gì, chỉ một cái, đem cây bút dính đầy dịch thể đỏ quăng đến trước mặt tôi.
“Vừa hay mày có thể tự vẽ!”
Cứ , vẽ là vẽ đến khi 19 tuổi, cho dù tôi đi học rồi thì ban đêm có người giấy xuất hiện gõ nhẹ cửa sổ phòng tôi.
Tôi chỉ có thể âm thầm ngồi dậy, chạy đến buồng tắm, để cho bản trần như nhộng.
Tôi hoàn toàn không hiểu đống bùa chú vẽ có nghĩa là gì, mà những dấu bùa chú đó như đàn kiến cứ gặm nhấm lấy da thịt của tôi, rồi từ từ ăn sâu vào, cho đến sau thì biến mất không thấy đâu nữa.
Càng đáng sợ hơn chính là, chỉ cần tôi không nghe lời thì người giấy đó sẽ biết nói .
Mà giọng nói đó chính là của Dương Bồi Minh.
Mười mấy năm , tôi sống như một con vật, không có nhân quyền, thể của bản hoàn toàn phô bày ra trước mặt của một người khác.
……
Cảm giác mê man càng càng mãnh liệt, từng khung cảnh bị nhà Dương ngược đãi từ nhỏ dần dần xuất hiện trong não bộ.
Bị Dương Lâm kéo cổ áo quăng vào lồng heo nhốt cả trời trong đó.
tắm thì đột nhiên ta dẫn theo cả đám con trai nhà Dương xông cửa vào, ha hả để chụp hình quay phim.
tôi bị đánh, Dương Lâm bảo tôi quỳ xuống l.i.ế.m sạch vết dơ dưới đế giày, ta đồng ý nói giúp cho tôi.
tôi dẫn theo tôi bỏ trốn không thành, là xác của ba tôi và bà ngoại bị treo ngay cửa phòng.
Từng từng không ngừng xộc thẳng lên tim tôi.
Nhưng kỳ lạ hơn chính là, tôi không cảm thấy hận nữa, chỉ thấy cảm xúc đau buồn càng càng nặng, mà càng nặng thì tôi càng mê man hơn, mãi cho tới khi tôi nghe tiếng “cót két” của cánh cửa phòng mở.
Tiếng bước chân đó tiến về phía tôi.
“Các ngươi lui xuống đi.”
Là giọng nói của con lệ quỷ đó, anh ấy tới rồi.
Tôi muốn mở , muốn phản kháng, nhưng tiếng bước chân đi đến trước mặt tôi rồi.
Anh nhẹ và nói: “Thì ra nương tử của ta trải nhiều đến sao?”
Một bàn tay như băng luồn vào chân váy, chạm vào cá chân của tôi.
Trong cơn mê man tôi bừng tỉnh, nỗi sợ kinh hoàng xộc thẳng lên đầu.
Bàn tay tanh đó dừng ngay chân tôi: “Nàng sốt ruột rồi, để ta cởi bỏ xiêm y cho nương tử nhé.”
“Đừng! Đừng mà! Tôi xin anh! Đừng làm như vậy!”
Tôi gào thét vùng vẫy trong lòng, nhưng thể tôi không cử động .
“Tôi biết anh có thể nghe , anh đừng làm có không?”
Rồi anh rút tay ra, nhưng giây tiếp theo, bên cổ tôi xuất hiện hơi thở buốt đến thấu xương.
“Đúng rồi nhỉ, ta còn nói cho nương tử biết tên của ta kia mà?!”
“ nay ta sẽ nói nàng, cái tên thật sự rất lâu không sử dụng tới rồi.”
Bàn tay buốt đó đỡ lấy thể tôi, ngón tay lướt xương quai xanh rồi dần dần chạy dọc xuống, anh ấy thì thầm bên tai rồi thổi một hơi nhẹ vào, khiến toàn tôi tê liệt.
“Gọi chân danh của ta, ta sẽ hiện ngay!”
“Ta tên là…”