Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2LOQmje0b1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Ánh nến chập chờn, ánh sáng vàng mờ ảo chiếu lên mặt hắn, hòa cùng hai gò má ửng hồng, cộng thêm dải lụa che mắt, tạo nên một vẻ đẹp động lòng người.

Thanh cái gì tâm quả cái gì dục?

Ta chẳng thèm quan tâm đến những lời danh ngôn cảnh tỉnh của hắn, ném sách đi rồi lao tới.

“Tiểu Đàn…”

Hắn chỉ kịp thốt ra hai chữ, đã bị ta bịt miệng lại.

Lần trước bị hắn chiếm thế thượng phong, lần này ta phải chinh phục hắn mới được.

Lúc đầu ta còn ở trên.

Sau đó không biết thế nào, lại thành Tạ Dung Dữ ở trên.

Gã này, miệng thì nói thanh tâm quả dục, nhưng khi đã quấn quýt vào nhau thì lại như con sói đói ba năm ngày, ta thực sự không thể chống đỡ nổi.

Đêm khuya, hắn đã ngủ say, ta trằn trọc không ngủ được.

Bèn ngồi dậy thêu túi thơm.

Dù sao Tạ Dung Dữ cũng không nhìn thấy, ta thắp nến cũng không sao.

Hắn nói trên người ta có mùi bồ kết, ta liền cho bồ kết vào túi thơm, như vậy mỗi khi hắn ngửi thấy mùi trong túi thơm sẽ nhớ đến ta.

Đến sáng khi Tạ Dung Dữ thức dậy, túi thơm của ta cũng đã làm xong.

Mang theo hai quầng thâm mắt, ta vui vẻ đưa túi thơm cho hắn.

Hắn ngửi ngửi, rồi sờ lên hoa văn trên đó: “Tiểu Đàn, nàng thêu gì vậy?”

Hình thêu trên túi thơm là cảnh một nữ hài đang giặt đồ bên sông, ta hy vọng ngay khi Tạ Dung Dữ chữa khỏi mắt, người đầu tiên hắn nhìn thấy sẽ là ta.

Ta cười tít mắt: “Thêu chính mình.”

“Được.”

Hắn cũng cười theo, mò mẫm đeo túi thơm lên người.

Hắn biết ta cả đêm không ngủ, liền giục ta ngủ bù.

Việc thỉnh an Lão phu nhân cũng bị hắn đẩy lùi lại sau.

Đây là lần đầu tiên ta biết, hóa ra cuộc sống có thể thoải mái đến thế.

Muốn ngủ đến mấy giờ thì ngủ, không cần sợ bị trách mắng.

Khi ta tỉnh dậy, Xảo Linh mắt đỏ hoe đến hầu hạ ta thay đồ.

Vẻ mặt ả vẫn đầy bất bình, nhưng đã không còn sự thù địch như lúc đầu.

“Thiếu gia nói ngài ấy đã biết ngươi là ai rồi, bảo ta phải đối xử tốt với ngươi, không được lấy chuyện cũ ra bắt nạt ngươi. Tiểu Đàn, sao ngươi lại có phúc khí tốt như vậy?!”

Ta cảm thán: “Đúng vậy, phúc khí của ta thật tốt.”

Từ ngày đó, cuộc sống của ta càng thêm thoải mái.

Tạ Dung Dữ cứ vài ngày lại phải đến y quán thay thuốc, ta đều đi cùng. Tâm trạng hắn tốt, mắt cũng hồi phục nhanh hơn. Đại phu nói, chỉ một hai tháng nữa là có thể hồi phục thị lực.

Lão phu nhân thấy vậy, chỉ nghĩ là do ta đóng giả Lâm Kính Như rất giống, nên cũng vui mừng.

Trên đường về, hắn dúi vào tay ta một thứ.

Ta cúi xuống nhìn, là một gói kẹo mạch nha.

Ta ngạc nhiên nói: “Sao chàng biết ta thích ăn kẹo?”

Tạ Dung Dữ cười nhẹ: “Trên người nàng có mùi ngọt ngào.”

Ta tỏ vẻ nghi ngờ.

Dù sao ta đã dành dụm tiền đồng rất lâu, hiếm khi dám mua kẹo cho mình, lần cuối cùng ăn cũng là nửa năm trước.

Kể cho hắn nghe những chuyện này, hắn hỏi ta: “Tiểu Đàn, nàng đã dành dụm được bao nhiêu bạc rồi?”

Ta bẻ ngón tay tính: “Ba lạng bạc cộng bốn tiền đồng.”

Lương tháng của ta là hai tiền, mỗi tháng tiết kiệm có thể dành dụm được hơn một tiền, hơn một năm là được một lạng. Từ năm mười hai tuổi bán thân vào phủ họ Tạ, đến nay đã năm năm.

Đợi ta dành dụm đủ bốn lạng bạc, là có thể chuộc thân làm thường dân rồi.

Tạ Dung Dữ nói: “Chẳng trách lúc nào cũng nghe thấy tiếng lanh canh trên người nàng, là tiếng va chạm của tiền đồng sao?”

“Đúng vậy.”

Ta nắm lấy tay hắn, cho hắn sờ vào chiếc vòng trang trí bằng tiền đồng treo bên hông ta.

Tiếng va chạm của những đồng tiền tầm thường, đối với ta lại là âm thanh hay nhất.

Lấy một viên kẹo mạch nha cho vào miệng, thật ngọt.

Ta cũng cho Tạ Dung Dữ ăn một viên, hỏi hắn: “Ngọt không?”

Hắn mỉm cười thưởng thức, đáp lại ta: “Không ngọt bằng nàng.”

Gã này, càng ngày càng biết nói chuyện.

Hơn một tháng trôi qua, mắt của Tạ Dung Dữ đã khá hơn nhiều.

Hắn đã có thể lờ mờ nhìn thấy một vài đường nét.

Vừa hay lại đến sinh thần của hắn, chúng ta bèn chuẩn bị chút rượu và thức ăn, cùng nhau uống rượu hát ca dưới ánh trăng trong sân.

Phụ mẫu mất sớm, ký ức tuổi thơ của ta không nhiều, hồi nhỏ sống rất khổ.

Chút ngọt ngào duy nhất là một bài đồng dao, chỉ nhớ là mẫu thân đã hát cho ta nghe.

“Đèn lồng soi lối nhỏ, đỏ và sáng, đom đóm bay quanh, lấp lánh, mẫu thân hát ru, khẽ cười, con yêu ngủ ngoan, à ơi à ơi…”

Ta hát cho Tạ Dung Dữ nghe, chúc mừng sinh thần hắn.

Tạ Dung Dữ học theo giọng hát của ta, sau khi học được, lại hỏi sinh thần của ta là ngày nào.

Ta cũng không biết, suy nghĩ kỹ một hồi mới nói: “Chắc là tháng Tám, có thể là mùng bốn tháng Tám?”

“Vậy thì mùng bốn tháng Tám.”

Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt ta, nhẹ nhàng nói: “Còn một tháng nữa là đến tháng Tám, Tiểu Đàn, ta vẽ cho nàng một bức chân dung làm quà sinh thần cho nàng, được không?”

Ta lập tức vui vẻ gật đầu, nhưng rồi lại nghĩ đến đôi mắt hiện tại của hắn…

“Chàng… không nhìn rõ, làm sao vẽ được?”

“Chỉ cần trong lòng ta có hình bóng của nàng, ban ngày ánh sáng tốt, cứ từ từ vẽ là được.”

Hắn vừa nói, ngón tay vừa nhẹ nhàng lướt qua ngũ quan của ta, từ trán đến tai, đến mắt, má, mũi… cuối cùng là môi.

Hắn khẽ nói: “Tiểu Đàn, ta thích nàng.”

Cuối cùng, hắn ôm lấy mặt ta, thành kính và chân thành hôn lên.

Sau đó, hễ có thời gian rảnh, Tạ Dung Dữ lại vẽ chân dung cho ta.

Mắt hắn rõ ràng vẫn chưa hồi phục, chỉ dựa vào hình ảnh mờ ảo mà vẫn có thể vẽ ra một nhân vật xinh đẹp hoàn hảo.

Chỉ là vẽ rất chậm, mái tóc phải mất bốn năm ngày, đôi mắt cũng mất bốn năm ngày…

Lúc đầu ta còn ngồi xem hắn vẽ, sau đó thấy nhàm chán, liền tự tìm việc để làm.

Ta từ nhỏ đã nghèo khó, không có cơ hội học cầm kỳ thư họa, chỉ nắm vững những kỹ năng sinh tồn.

Ta bèn mày mò các món ăn, nấu cho Tạ Dung Dữ những món ngon, hoặc làm một số công việc nữ công, may cho hắn những chiếc túi thơm xinh đẹp.

Dù ta làm gì, hắn cũng đều rất vui.

Hắn nói tiếng cười của ta là bài ca du dương nhất.

Chẳng mấy chốc đã bước vào tháng Tám.

Ta bắt đầu háo hức mong chờ đến ngày mùng bốn tháng Tám, xem Tạ Dung Dữ sẽ tổ chức sinh thần cho ta như thế nào.

Hôm đó Tạ Dung Dữ đến y quán, cố ý không cho ta đi cùng.

Ta bèn ở trong sân vá quần áo.

Đêm qua quá buông thả, áo yếm bị hắn xé rách.

Vá xong áo, ta còn thêu một đóa mẫu đơn lên yếm, hí hửng nghĩ, ta thêu đẹp thế này, đợi Tạ Dung Dữ về sẽ cho hắn sờ thử.

Không lâu sau, hắn đã trở về.

“Chàng về—”

Giọng ta đột ngột dừng lại, vội vàng giấu chiếc áo yếm trong tay ra sau lưng.

Phía sau Tạ Dung Dữ còn có một nữ tử, vóc dáng yêu kiều, dung mạo thanh nhã, khí chất vô song.

Nàng vừa cất tiếng, ta đã biết là ai.

“A Dữ, đây là thiếp mà chàng nạp sao?”

Giọng nói của nàng giống hệt ta.

Nàng chính là Lâm Kính Như.

Nhưng không phải nàng đã gả cho người khác rồi sao, sao lại đến phủ họ Tạ?

Trong lòng ta chợt dâng lên một nỗi bất an, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Tạ Dung Dữ.

Tạ Dung Dữ đưa tay về phía ta.

Lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm, đi tới đỡ lấy hắn.

Mắt của Tạ Dung Dữ đã tốt hơn trước, có thể lờ mờ nhìn thấy trong tay ta có thứ gì đó, sau khi khoác tay ta, liền thuận tay lấy chiếc áo yếm qua, rồi sờ lên hình thêu trên đó.

Hắn nghiêng đầu nhìn ta: “Mẫu đơn?”

“Ừm.”

Ta vội vàng giật lại chiếc áo yếm, trước mặt người ngoài, thật không hay chút nào.

Sự giao tiếp riêng tư của chúng ta đã khiến Lâm Kính Như tức giận, nàng nhíu đôi mày liễu thanh tú.

Giọng nàng tuy giống ta, nhưng ngữ điệu lại dịu dàng hơn nhiều, mang một vẻ duyên dáng mềm mại riêng: “A Dữ, ta đến tìm chàng, chàng cũng không nói chuyện với ta sao?”

Ta bất giác muốn lùi lại, nhưng cổ tay chợt siết lại, là Tạ Dung Dữ đã nắm chặt lấy ta.

Hắn giọng điệu thản nhiên: “Trần phu nhân, nếu nàng đến thăm mẫu thân của ta, xin mời đến tiền viện, phu thê chúng ta và nàng, không có gì để nói cả.”

Hốc mắt Lâm Kính Như lập tức đỏ hoe: “A Dữ, chàng lại nhìn ta như vậy sao? Chàng vẫn còn hận ta đã gả cho người khác sao?”

Tạ Dung Dữ lắc đầu: “Mắt ta bị hỏng, nàng muốn gả cho người khác cũng là lẽ thường tình, ta không trách nàng, nhưng tình cảm của chúng ta, cũng đến đây là hết.”

Lâm Kính Như xông lên mấy bước, không nói lời nào đã đẩy ta ra, tự mình nắm lấy tay Tạ Dung Dữ.

Nàng nghẹn ngào nói: “Ta bị ép gả đi, trong lòng ta chỉ có chàng, bây giờ ta đã hòa ly với nhà họ Trần rồi, A Dữ, chàng còn muốn ta không?”

Tạ Dung Dữ vốn luôn ôn hòa vậy mà lại lộ ra vẻ tức giận.

Hắn giằng tay Lâm Kính Như ra, giận dữ quát: “Xin nàng tự trọng!”

Lâm Kính Như sững sờ, nước mắt tuôn trào.

Nàng không dám nổi giận với Tạ Dung Dữ, liền chĩa mũi nhọn về phía ta: “Dựa vào giọng nói giống ta mà lừa gạt A Dữ, tiện dân như ngươi còn muốn lừa gạt A Dữ đến bao giờ?!”

Trước mặt nàng, khí thế của ta tự nhiên yếu đi một bậc.

Ta mấp máy môi, nhưng không thể nói ra lời nào.

Nàng tiếp tục tấn công: “Loại nữ tử thô bỉ như ngươi, căn bản không xứng với chàng!”

Ta vô cùng đồng tình.

Tạ Dung Dữ là vầng trăng sáng trên trời, ta là bùn đất dưới đất, ta sớm đã biết mình không xứng với hắn.

Nhưng những lời này lọt vào tai, vẫn khiến tim gan ta đau nhói.

“Tiểu Đàn.”

Giọng nói của Tạ Dung Dữ gọi ta trở về, hắn bước về phía ta, dù tầm nhìn không rõ, nhưng bước chân vẫn vững vàng.

Hắn ôm ta vào lòng, “nhìn” về phía Lâm Kính Như.

Tùy chỉnh
Danh sách chương