Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vẻ mặt đắc ý của Triệu Vân Vân khiến tôi nhớ mình đuổi ra khỏi nhà.
Hôm đó, tôi và con vất vả dọn dẹp xong căn nhà , đang chuẩn chợ mua thức ăn để nấu bữa tối, Vương Chí Hùng dẫn theo Triệu Vân Vân về nhà.
Cô ta đẹp đẽ, trẻ trung biết bao, còn tôi thì mặc quần áo cũ kỹ, trên mặt lấm lem bụi bẩn dọn dẹp nhà cửa.
Vương Chí Hùng đuổi tôi và con ra khỏi nhà. Tôi đồng ý ly , nhưng không thể ra trắng.
“Chị đúng là vô phúc, chỉ sinh toàn con gái. Còn em, bụng em là con trai đấy! Nuôi con tốn kém lắm! Chí Hùng, anh không đưa bà xấu xí !”
Thế là Vương Chí Hùng bày mưu tính kế, khiến tôi ra trắng.
, tôi tìm Vương Chí Hùng đòi nuôi con.
Triệu Vân Vân vẫn giữ thái độ cao ngạo, khinh khỉnh: “ nuôi con gì chứ? của Chí Hùng là của tôi! Nhìn bà kìa, nghèo hèn, bẩn thỉu! Con gái học hành làm gì tốn cơm!”
Tôi cầu xin cô ta, xin cô ta tôi con đường , nhưng cô ta chỉ lạnh lùng nói: “Đừng có động vào tôi bằng bẩn thỉu của cô! Bộ quần áo của tôi là hàng hiệu đấy, mỗi món đồ đều có giá mấy ngàn tệ!”
Vậy mà số tôi cần chỉ có năm trăm tệ, cô ta cũng không chịu .
Thế là tôi và con ngủ ngoài công viên, nhặt nhạnh đồ ăn thừa của khác để qua .
Nhưng tôi quyết tâm , và tốt hơn nữa.
Tôi đứng lặng nhìn Triệu Vân Vân ký tên, nhận tờ giấy chứng nhận kết , rồi quay lưng bước .
Triệu Vân Vân, những tháng tươi đẹp của cô sắp tàn rồi.
tái , Vương Chí Hùng liền đem đồng bạc cổ rao bán trên mạng.
Triệu Vân Vân cũng không ngừng đăng tải những video và hình ảnh khoe khoang tình cảm trên mạng xã hội.
Cuối , đồng bạc của Vương Chí Hùng đẩy giá lên tới sáu triệu tệ.
Đúng vào ông ta giao hàng thì tôi và con đang tận hưởng chuyến du lịch nước ngoài.
Triệu Vân Vân không biết bằng cách nào tìm số điện thoại của tôi, gửi tin nhắn: “Chí Hùng sắp có sáu triệu tệ rồi đấy! Bà không ngờ đúng không? Cuối thì bà vẫn thua tôi thôi!”
Tôi không trả lời, chỉ đơn giản chặn số điện thoại đó.
Loại đáng thương chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông như cô ta, tôi chẳng phí lời.
Lúc , điện thoại tôi nhận tin nhắn khác. Tôi mỉm cười, mọi chuyện rõ.
Tôi và con nhau khám phá những chân trời lạ mà trước đây tôi chưa từng dám mơ tới.
Chúng tôi Paris ngắm tháp Eiffel tráng lệ, Bắc Cực để đuổi theo những dải cực quang huyền ảo, và Thụy Sĩ để chiêm ngưỡng khung cảnh thiên nhiên đẹp như tranh vẽ.
Chuyến khơi dậy tôi niềm yêu thích tiếng Anh, tôi dự định về nước sẽ bắt đầu học.
Vừa xuống máy bay, về trước cửa nhà, tôi sững thấy ông lão trông như bảy tám mươi tuổi đang đuổi theo chúng tôi, miệng không ngừng gọi: “Hiểu Yến! Hiểu Yến, là tôi Chí Hùng đây!”
“Sao có mấy tháng không gặp mà ông cả chục tuổi thế ? Chẳng lẽ Vân Vân của ông không chăm sóc ông chu đáo sao?”
“Con đàn bà độc ác đó! đồng bạc của tôi thực ra là đồ giả! Lúc đó tôi chỉ bà tái với tôi thôi! Nhưng bọn họ cứ nằng nặc đòi mua, tôi đành bán, ai ngờ giao hàng giả nên chúng đánh trận!”
Hóa ra Triệu Vân Vân thấy Vương Chí Hùng chẳng còn giá trị lợi dụng nào nữa nên làm ầm ĩ đòi ly .
Vương Chí Hùng không đồng ý, thế là hai suốt cãi vã.
Vương Chí Hùng còn chính con trai và vợ đánh đập tơi tả.
Ông ta báo cảnh sát thì Triệu Vân Vân đổ tội là do Vương Chí Hùng tự gây ra.
Cảnh sát cũng chỉ biết khuyên can vài câu rồi bỏ , dù sao cũng là chuyện riêng nhà.
đó, đám chủ nợ kéo . Triệu Vân Vân liền ôm bỏ trốn con trai, bỏ mặc Vương Chí Hùng chúng đánh gãy chân.
Vương Chí Hùng Triệu Vân Vân đuổi ra khỏi nhà.
Bệnh tình của ông ta càng trầm trọng, không có thuốc thang đầy đủ nên chỉ thời gian ngắn trông thấy.
“Hiểu Yến! Giờ tôi nhận ra, chỉ có bà là tốt với tôi thật lòng. Tôi vẫn bà và con.”
Tôi liếc nhìn Triệu Vân Vân đang tóc tai bù xù phía ông ta: “Nhưng vợ ông đang ở ngay lưng ông kìa! Tôi không có hứng thú làm kẻ thứ ba đâu!”
Triệu Vân Vân nghe thấy vậy liền nổi cơn thịnh nộ, lao về phía tôi định giơ đánh: “Có bà và thằng hòa giải kia cấu kết với nhau để lừa tôi không? Nếu không sao tôi ngu ngốc mức nhặt thứ c.h.ế.t về chứ!”
Triệu Vân Vân nhìn Vương Chí Hùng, lão thêm cả chục tuổi trước mặt: “Ông tưởng tôi thật lòng quay với ông sao? Mỗi ngủ cạnh xác nua của ông, tôi chỉ nôn mửa! Toàn là mùi hôi thối!”