Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cũng không cần phải ngoái lại.
“Tỷ tỷ, tỷ nói gì lén lút với Vương gia ?”
Tri Ý ngoảnh đầu nhìn về phía xe ngựa, “Người ta đợi tỷ vào mới chịu đi đó.”
Ta không nhịn búng nhẹ một cái vào má nàng, giả vờ nghiêm mặt.
“Muội còn dám nói bậy, sau ta sẽ không đưa muội đi đâu .”
“Ai ui ai ui, tỷ tỷ đau quá…” Tri Ý phụng phịu mếu máo.
“Ta không thấy đau.” Ta cười, thả ra.
“Nhưng mà tỷ tỷ này, muội với đều từng tiếp xúc với Vương gia, chúng ta cảm thấy người thật đúng là bậc quân tử. Tỷ thật sự không thích người sao?”
“Không thích.” Ta dứt khoát đáp.
Tri Ý cụp mắt, “Vậy tỷ thật sự muốn gả cho tên bệnh tật kia à?”
“ muội lén thấy, Trấn Nam Hầu có ý kết thân với thân.”
“ còn ngóng , tử Trấn Nam Hầu sinh ra đã yếu ớt, phải sống nhờ thuốc men, không sống bao lâu đâu!”
“Hơn Trấn Nam Hầu ở tận đất Bách Du, tỷ mà lấy hắn, chúng ta sau này chẳng còn gặp nhau .”
Bách Du…
đơn thuốc để trị dịch bệnh, thứ bị thiếu là địa đởm thảo.
Mà y thư ta đọc , Bách Du lại là nơi sản vật phong phú, địa đởm thảo rất nhiều.
10
Sau đó mấy ngày liền, Tạ An thường xuyên lui tới Hứa .
Mang theo toàn những món và đồ chơi nhỏ mà Tri Ý thích.
Cũng là những điều ta từng kể với hắn.
Bao nhiêu qua, đến chuyện Tri Ý thích vằn thắn tiệm thứ hai bên phải trên phố Tây, không hành, hắn vẫn nhớ rõ ràng.
Một người tỉ mỉ đến , lại chẳng nhớ nổi sở thích của mình.
Mỗi đến sinh thần của , Tạ An khi bận việc triều quên mất, khi tặng nhầm quà.
Nữ nhi thích màu đỏ hồng lựu, hắn cũng tặng gấm màu hồng đào.
Nam nhi thích dùng kiếm, hắn lại luôn tặng bút mực giấy nghiên.
Hồng đào là màu Tri Ý yêu thích.
Tri Ý giỏi hội họa, từng là quý nữ nổi danh nhất Kinh Châu.
Ta nhìn mấy món văn phòng tứ bảo Tạ An mang tới, lại đối mặt với vẻ khó xử của thân.
“ nói xem, vị Vương gia này có điểm không hơn cái tên lang trung giang hồ kia chứ?”
“Ngày cũng chạy tới chạy lui, ta đây biết nói sao với người ta?”
thân dĩ nhiên nhận ra Tạ An có tình ý với Tri Ý, nhưng người cũng chỉ có thể gấp gáp lo lắng.
“Nguyệt Nguyệt, ra tiếp Vương gia đi, ta phải đi bắt nha đầu nghịch ngợm kia về!”
“ thân đừng vội, Vương gia không phải người nóng nảy.”
“Ây…” thân thở dài, “Nếu như Niên Niên cũng giống , ta chắc sống thêm vài .”
Nói , người dẫn theo hộ vệ vội vàng rời khỏi từ cửa sau.
Ta nhìn Tạ An đứng từ xa với vẻ mặt đầy mong chờ, liền bảo quản gia ra tiếp đón.
“Đại tiểu thư, chuyện này… có phải sẽ thất lễ với Vương gia không?”
“Không sao đâu, Vương gia là người quân tử. Lát có người đến đo may lễ phục, ta là người sắp gả đi, không tiện ra mặt.”
Quản gia vậy, chỉ đành gật đầu rời đi.
Ta quay về phòng, lật xem y thư, chờ người đến đo may.
Nhưng người đến thợ thêu lại là Tạ An.
Hắn đứng ở cửa, làm ta giật nảy mình.
Cuốn y thư trên “bịch” một tiếng rơi xuống đất, ta cúi xuống nhặt bị Tạ An giữ lấy vai.
11
Tạ An ấn tượng ta xưa luôn là người ôn hòa hữu lễ, mấy chục làm vợ chồng, ta chưa từng thấy hắn tức .
Hai người, đây là đầu tiên.
“Vài , Niên Niên không có mặt.”
“ quản gia Hứa nói, có người đến đo may áo cưới cho ngươi.”
Giọng Tạ An mang theo cơn bị đè nén.
Lúc này ta mới hiểu, ra mắt hắn, mọi chuyện đều là do ta cố ý sắp đặt.
Gạt đi Tri Ý, muốn chỗ nàng.
ra mấy chục phu thê, lòng hắn, ta lại là hạng người bỉ ổi như .
Tiếng bạt tai vang lên giòn giã, đầu Tạ An lệch sang một bên, hồi lâu không quay lại.
Có lẽ là vì kinh ngạc, không ngờ ta dám ra với hắn.
“Muội muội ta ngày cũng ra ngoài, chuyện này chỉ cần hỏi là rõ.”
“Hơn , giữa muội với Vương gia chỉ là ân nhân, là bằng hữu, Vương gia xưng hô bằng tên tự như vậy chẳng phải quá mức thân mật?”
“Ta may lễ phục là bởi thân đã bàn hôn sự cho ta, Vương gia không cần lo lắng, người ta định gả không phải là ngài.”
Lời dứt, sắc trên mặt Tạ An hoàn toàn biến mất.
“Gì cơ…”
Hắn nhìn ta, thật lâu mới nói nửa câu.
“Ta đã định thân, người ta sắp gả không phải Vương gia.”
“ rõ chưa?”
Ta chỉ ra ngoài cửa, “Đây là khuê phòng của ta, nếu Vương gia không muốn để muội muội ta hiểu lầm ngài là kẻ lăng nhăng, cút đi ngay!”
Đây cũng là đầu tiên ta nổi với Tạ An.
, khi hắn lú lẫn chạy đến cửa Hứa gọi tên tự muội muội hết này đến khác, ta cũng chưa từng .
Ta chỉ nghĩ, hắn đã quên mất việc chúng ta từng là phu thê.
Nhưng bây giờ, ta lại hy vọng, chúng ta chưa từng là phu thê.
12
Từ ngày đó trở đi, mỗi sáng ta đều xử lý việc , đến chiều lại cùng Tri Ý ra ngoài dạo chơi.
Chỉ để tránh chạm mặt Tạ An.
Ra ngoài nhiều như vậy, khiến ta dần nhận ra những tháng sống , chẳng khác uổng phí một đời.
Tri Ý lại dắt ta đến một quán mới khai trương.
“Tỷ tỷ, quán này chuyên món gọi là ‘canh cổ ngoạn’. là nấu một nồi nước lèo bỏ hết mọi thứ vào nấu chung.”
“ từng , huynh nói ngon lắm, chỉ là hơi cay.”
“ , tỷ tỷ không cay lắm đâu, huynh nhớ bảo tiểu nhị đừng làm quá cay.”
Tri Ý dặn dò bên cạnh, khẽ gật đầu, gọi tiểu nhị đến bắt đầu gọi món.