Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Tối đó, tôi anh đến đón Tiểu Quyển tan học ở trường mẫu giáo.
Huyết thống quả thật là thứ không thể phủ nhận.
Lần đầu gặp mặt, Tiểu Quyển đã cực kỳ thân thiết với anh, ríu rít gọi “ba ơi, ba ơi” không ngừng.
Người vốn không có kiên nhẫn như anh, lại không hề cáu gắt, bất kể Tiểu Quyển hỏi anh cũng kiên nhẫn trả lời.
Từng câu từng chữ rất cẩn thận, như thể sợ con bé thất vọng.
Có lẽ… anh thật sự sẽ là một người cha tốt.
Tiểu Quyển sà vào lòng anh nũng nịu một hồi, này anh đi thanh toán, con bé ghé vào lòng tôi, nghiêng đầu nghiêm túc hỏi: “Mẹ ơi, mẹ với ba cãi nhau ?”
Tôi lắc đầu, không kiềm được xoa mái tóc xoăn mềm mại của con.
“Tiểu Quyển, mẹ hỏi con nhé… nếu ba mẹ muốn con, thì con sẽ chọn ai?”
Tôi cân nhắc mãi mới dám hỏi ra.
Tiểu Quyển chớp đôi mắt to tròn, ngây thơ đáp: “Tiểu Quyển muốn với cả ba và mẹ cơ.”
Tôi: “…”
Đúng đó, anh quay lại.
Anh đưa tay xoa mái tóc xoăn giống hệt trên đầu Tiểu Quyển, nói: “Vậy thì nghe lời Tiểu Quyển.”
Tim tôi như đánh trống trong lồng ngực.
Tiểu Quyển thì sướng tột độ, kéo tay anh chạy về phía trước: “Ba ơi, về nhà đi!”
10
Nhà tôi và Tiểu Quyển nằm ở khu đô thị mới, căn ba phòng nhỏ, vị trí khá thuận tiện, ra khỏi cửa là có ngay tàu điện ngầm và khu thương mại.
Vừa ra khỏi thang máy, liền gặp dì nhà đang mang rác đi đổ.
Thấy anh đang bế Tiểu Quyển, mặt dì lộ rõ mừng: “Đây là ba của Tiểu Quyển hả?”
Tôi còn chưa kịp đáp, Tiểu Quyển đã tự hào hét lên bằng giọng trẻ con non nớt: “Bà ơi, ba con về nè! Vậy bà không cần giới thiệu mấy chú khác mẹ con nữa đâu nha!”
Dì là giáo về hưu, thấy tôi một nuôi con nên rất sốt sắng bà mối.
Hồi đầu dì từng nhiệt tình trông Tiểu Quyển vài , tôi áy náy không dám từ chối.
Sau này cuộc dần ổn định, tôi thuê bảo mẫu riêng, mới nói rõ hoàn cảnh của .
Không ngờ Tiểu Quyển lại vẫn nhớ.
“Đúng là đứa nhỏ này…”
Thấy dì đỏ mặt, tôi định răn Tiểu Quyển vài câu, nhưng ánh mắt lại chạm phải ánh mắt của anh.
Đôi mắt phượng vốn đã hơi xếch, giờ khẽ nheo lại, ánh nhìn sâu thẳm thoáng chút bực bội.
Rõ ràng nãy anh còn tươi cười nói chuyện, tâm trạng là thế.
Dì cũng thấy ngượng, bèn vội vàng vào thang máy, chào tạm tôi.
Căn hộ tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi.
Tôi mua lại từ chủ cũ, là nhà cũ nhưng thiết kế lại rất hợp gu của tôi.
Nghe đâu chủ cũ định dùng nhà tân hôn, nhưng không biết do hủy hôn, nên tôi mới có cơ hội mua lại với giá tốt.
Nhưng nhìn anh cứ nhíu mày mãi, tôi biết anh rõ ràng không hài lòng.
“Em và Tiểu Quyển ở chỗ này ?”
Sau dỗ Tiểu Quyển ngủ, anh hỏi.
Giọng anh đầy khinh thường.
So với thự rộng lớn và căn hộ hạng sang của anh, đây đúng là tổ chim.
Tôi đang dọn đồ chơi, tay khựng lại một chút đáp: “ này tiện đi lại, đối diện còn là trường mẫu giáo của Tiểu Quyển, rất thuận tiện.”
Anh đứng ngoài ban công nhìn xa xăm, suy nghĩ rất lâu mới lên tiếng: “Ngày mai em có rảnh không?”
Dạo đây tôi bận chạy đôn chạy đáo chuyện đạo nhái, như không có nào nghỉ.
Giờ anh chủ động nói chuyện, tất nhiên tôi không bỏ lỡ.
“Nếu anh chịu giơ cao đánh khẽ thì em có thể rảnh.”
Anh tất nhiên hiểu tôi nói đến chuyện .
“Mai anh sẽ người rút đơn kiện. Sau đó em và Tiểu Quyển dọn nhà.”
Tôi lập tức dừng tay, từ chối thẳng: “Anh rút đơn thì em cảm kích, nhưng dọn nhà thì không.”
Nói đùa ?
Dù là ổ vàng ổ bạc cũng không bằng tổ ấm của .
Dù tôi không trực tiếp trang trí căn hộ, nhưng từng món đồ nội thất, từng chi tiết bày trí do tôi tỉ mỉ lựa chọn.
Bảo tôi đột ngột dọn đi, tôi không nỡ.
“Tô Cảnh!”
Anh tỏ rõ sự không .
Nhưng tôi cũng không nhượng bộ.
Cửa phòng hé ra một khe nhỏ, Tiểu Quyển thò đầu ra, rụt rè hỏi: “Ba mẹ lại cãi nhau nữa hả?”
“Không đâu.”
Tôi cố điều chỉnh cảm xúc, gượng cười lại ôm con.
Dỗ mãi mới Tiểu Quyển ngủ lại, tôi ra thì anh đã rời đi.
Nhìn căn phòng khách trống trải, tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm.
11
Sáng sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa ầm ầm.
Một nhóm đàn ông vạm vỡ đứng ngoài, người đi đầu mặc vest công sở, lịch sự nói: “ Tô, là tổng giám đốc Hướng nhờ tôi tới giúp dọn nhà.”
“Hướng tổng, anh có ý đây?”
Tôi gọi điện anh, cố gắng kiềm nén cơn giận.
Ai không bực sáng sớm bị cả nhóm người náo loạn thế này?
“Tôi không thể để con gái tôi tiếp tục ở đó.”
Tôi tức điên, gọi thẳng tên anh: “Hướng Kình, anh đừng quá đáng!”
Anh ở đầu dây dường như đang bận, lạnh lùng buông một câu: “Em không dọn cũng được, nhưng con gái tôi phải dọn.”
cúp máy.
Cuối thì cánh tay vẫn không thắng nổi đùi.
chuyển đến là thự Pháp cổ nằm trong nội thành.
Tiểu Quyển rất thích, còn tôi thì có phần bối rối, cảm thấy không quen.
“ Tô.”
Dì Linh vẫn còn ở đây.
Nói ra thì, chính anh là người đã đặc tìm dì ấy tôi.
Dì rất hiền, chu đáo, còn nấu ăn rất ngon.
Tôi bỗng dưng đỏ hoe mắt.
12
Đêm khuya, anh mới trở về.
Tôi vốn ngủ không sâu, nên vừa nghe tiếng động đã mở cửa phòng.
“ ta nói chuyện được không?”
Tôi cố giữ giọng bình tĩnh.
“Có mai hãy nói.”
Anh trông rõ ràng rất mệt.
Nhưng tôi không muốn bỏ qua, nhanh lại , hỏi: “Em đã dọn vào đây Tiểu Quyển , rốt cuộc anh muốn thế nào?
Dù sao cũng nên em một lời dứt khoát chứ!”
Dưới ánh đèn vàng nhạt, anh nhìn tôi một cái đáp: “Tiểu Quyển là con gái tôi, tôi không thể để con bé ngoài nữa.”
“Vậy ý anh là sao?”
Tôi tiến lên một , giọng không tự chủ cao hơn.
May này không phải căn hộ nhỏ của tôi, căn thự cổ này rộng hơn bốn trăm mét vuông, Tiểu Quyển ngủ trên tầng hai, sẽ không nghe thấy cuộc cãi vã của tôi.
“Anh định nhốt em và Tiểu Quyển ở đây, để con bé trở thành đứa con ngoài giá thú của anh ?”
“Ai nói Tiểu Quyển là con ngoài giá thú của tôi?”
Anh đáp, tay xoa trán, khuôn mặt điển trai hiện rõ mệt mỏi: “Tô Cảnh, Tiểu Quyển… ta có thể kết hôn.”
Nói xong, anh chống tay lên thái dương, mặt lộ đau đớn.
“Anh lại đau đầu ?”
Anh bị chứng đau nửa đầu mãn tính.
còn nhau, thương anh, tôi từng học massage trị liệu để giúp anh đỡ hơn.
anh biết chuyện đó, anh đến mức tặng tôi một sợi dây chuyền kim cương rất đắt tiền.
Anh vốn hào phóng, là sẽ tặng trang sức quý giá.
Chưa kể quần áo, túi xách, giày dép mới nhất mùa nào cũng có người mang đến tận .
đó, bạn bè trong khoa ghen tị tôi có người yêu vừa giàu, vừa hào hoa, lại đẹp trai đến mức không chê vào đâu được.
Anh không trả lời, ngồi trên sofa, mắt nhắm hờ.
Dưới ánh đèn pha lê, khuôn mặt anh đẹp đến mức tựa như bức họa.
Tôi lại , mới phát hiện anh đã uống rượu, không ít.
Chẳng trách cơn đau đầu lại tái phát.
Mùi rượu hòa lẫn với mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh, khiến không khí đặc quánh khó chịu.
“Để em chuẩn bị nước, anh đi tắm trước nhé.”
Ba năm nhau, công bằng nói, anh chưa từng có lỗi với tôi.
Với xuất thân và dáng như thế, xung quanh anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ theo đuổi.
Hơn nữa, trong giới của anh, chuyện đàn ông có vài người phụ nữ cạnh cũng chẳng bị ai lên án.
nay dự tiệc với này, mai lại đi khác, thậm chí một tuần đổi mấy người cũng chẳng ai thấy lạ.
Ban đầu, ai cũng tưởng tôi là người anh mang ra tiêu khiển.
Không ngờ đó, anh tức giận, nắm tay tôi, nghiêm mặt giới thiệu trước đám bạn: “Đây là Tô Cảnh, bạn gái của tôi.”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, đột nhiên đưa tay ra.
Tôi nén lại mùi rượu nồng nặc, định đỡ anh dậy.
Nhưng anh quá nặng, tôi khựng người, cả thân thể liền ngã vào lòng anh.
Hai tay tôi chống lên ngực anh.
Nhịp tim anh vang lên mạnh mẽ, đặn, khuôn mặt đẹp trai đến mức có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh.
“Anh bị sốt ?”
Tôi vô thức giơ tay lên chạm vào trán anh, nhưng tay lại bị anh nắm chặt.
Anh mở mắt, nhìn thẳng vào tôi.
Ánh mắt giao nhau, như không còn khoảng cách.
Bất chợt, tay còn lại của anh kéo mạnh vai tôi, buộc khuôn mặt tôi đối diện với anh.
nụ hôn ập xuống.
Mạnh bạo, rối loạn, như bão tố.
Môi bị tách ra, lưỡi anh cuốn lấy hơi thở của tôi.
Mùi rượu khiến tôi choáng váng, sau vài giây ngơ ngác, tôi bắt đầu giãy giụa.
Nhưng tôi quên mất, sức đàn ông và đàn bà vốn chênh lệch quá lớn.
Tôi ra sức đẩy anh ra, nhưng anh cần hơi siết chặt tay, đã ép tôi nằm xuống sofa.
Cả người tôi bị giam chặt.
bàn tay anh luồn vào trong áo, tôi bật khóc.
này, anh mới mở mắt nhìn tôi.
Ánh mắt dần trở lại tỉnh táo, lạnh lùng đến đáng sợ.
“Cút.”
Nghe xong, tôi không kịp chỉnh lại quần áo, vội vàng chạy ra khỏi phòng.