Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
Đêm đó, Châu Diễn Hi khác thường — chủ động, nồng nhiệt, như thể dùng thân thể để xóa đi khoảng cách vô hình giữa hai người.
Anh cúi bên tai tôi, lặp đi lặp lại ba “Anh ” — giọng khàn khàn, nghe vừa chân thành, vừa như đang tự thuyết phục chính mình.
Tôi nhắm mắt, mặc anh ôm mình, nhưng lòng lại như băng.
Sáng hôm , tôi hẹn gặp Lâm Khê Xuyên — đối tác luật của một công ty lớn, cũng là bạn cùng lớp tôi quen ở lớp học đêm.
Tôi nói với anh rằng mình học thêm kiến thức về pháp luật, để có thể tự bảo vệ bản thân.
“Dạo này trông khỏe nhiều rồi.” – Anh nói, ánh mắt chân thành.
“Có lẽ vì tôi đã tìm hướng đi trong cuộc sống.” – Tôi mỉm cười.
Anh gật đầu:
“Nếu cần giúp gì, cứ tìm tôi bất cứ nào.”
Tôi khẽ nhìn anh, trong lòng thoáng ấm lại.
Thì ra, trên đời này vẫn còn có người thật lòng đối xử tốt với tôi.
Khi chia tay, anh chợt nói:
“Tri Hạ, xứng với một điều tốt đẹp thế.”
Tôi khựng lại, rồi mỉm cười:
“Tôi biết.”
Khi kế hoạch của tôi còn chưa bắt đầu tiếp, một người bất ngờ chủ động liên lạc với tôi.
Là mẹ của Diệp Hân Nhiên.
Kể tang lễ, đã ba năm trôi qua.
Người phụ nữ từng khóc đến ngất bên quan tài con gái, giờ đã già đi trông .
Tôi khẽ hỏi:
“Dì tìm con… có gì không ạ?”
Bà im lặng rất lâu, giọng khàn khàn khi cất lên:
“Hôm đó dì quá kích động, không nên đổ hết mọi lên đầu con.”
“Là Hân Nhiên… con bé tự mình không vượt qua , nên …”
Bà ngừng lại, nghẹn ở giữa câu.
Nhưng trong giây phút ấy, tôi bỗng cảm có điều gì đó không đúng.
“Dì ơi,” tôi khẽ nói, “con biết câu này có thể mạo phạm,
nhưng xin dì hãy nói cho con biết — sự thật của ngày hôm đó là gì.”
Ánh mắt bà dao động, rồi tránh đi:
“Sự thật gì chứ? Con bé… chỉ là trượt chân ngã xuống thôi.”
Giọng bà run nhẹ, còn tôi thì hiểu —
có những điều, đầu đến cuối, chưa từng đơn giản như vậy.
“Thật ạ?” – tôi nhìn thẳng vào mắt bà, giọng trầm thấp.
“Nhưng có người nói với con rằng, hôm đó Châu Diễn Hi vốn cũng định đi cùng.”
Sắc mặt bà bỗng trở nên trắng bệch.
“Con… con nghe ai nói vậy?”
“Chính miệng anh nói.” – Tôi dừng một nhịp, rồi nói tiếp, từng rõ ràng –
“Anh nói nếu hôm đó đi cùng, có lẽ Hân Nhiên đã không chết.”
Cơ thể bà run lên, phải vịn vào bàn đứng vững.
“Cậu … thật sự nói thế ?”
Tôi gật đầu:
“Anh còn nói, vì báo thù cho Hân Nhiên nên giả nghèo, ở bên con suốt năm năm trời.”
Tôi nắm tay bà, giọng kiềm chế nhưng kiên định:
“Dì à, xin hãy nói thật cho con biết — rốt cuộc hôm đó đã xảy ra gì?”
“Hân Nhiên là bạn thân nhất của con, con cần biết sự thật.”
Bà im lặng thật lâu, đôi môi run run, cuối cùng cũng cất tiếng:
“Hôm đó… đúng là Diễn Hi định đi thật.”
“Nhưng ngay trước khi ra cửa, nhận điện thoại của Hân Nhiên.
Con bé nói không cần anh đến nữa, ở một mình.”
Tôi cau mày: “Vì lại như vậy?”
Bà ngẩng lên, ánh mắt lẫn lộn giữa thương xót day dứt:
“Vì Hân Nhiên phát hiện ra — trước khi ở bên , Diễn Hi đã từng qua lại với tiểu thư nhà họ Cố.”
Tim tôi khựng lại.
Bà tiếp tục, giọng nghẹn lại:
“Hân Nhiên vốn rất thích Diễn Hi, mà Diễn Hi cũng từng cho con bé hy vọng.
Nhưng đó, tình cờ nghe cuộc nói của anh với bạn, biết nhà họ Châu khi ấy đang gặp khủng hoảng, cần sự chống lưng nhà họ Cố.”
Tôi ngực mình trĩu xuống như có đá đè.
“Cho nên… Hân Nhiên…”
“Chúng tôi đó đều tưởng đó là một tai nạn,” bà nghẹn ngào, “mãi đến khi dọn đồ của con bé, tôi tìm nhật ký của .
ấy biết, con gái tôi… đã bị tình mờ mắt.”
Bà run run mở ngăn kéo, ra một cuốn sổ nhỏ, đặt vào tay tôi.
Tôi mở ra — nét thanh mảnh, mềm mại, vẫn còn mùi nước hoa thoang thoảng.
Trang cuối cùng, viết một hàng run rẩy nhưng rõ ràng:
“Nếu cái chết của mình có thể khiến anh ấy nhớ mãi, có lẽ… cũng .”
Tôi ngồi sụp xuống ghế, hai tay buốt.
Trong đầu vang lên tiếng ù ù như gió bấc quét qua.
Hóa ra, cái chết của Hân Nhiên —
không phải tai nạn, cũng chẳng phải của ai khác,
mà là một sự lựa chọn tuyệt vọng của cô ấy.
Còn Châu Diễn Hi,
người đàn ông danh nghĩa “báo thù” để hành hạ tôi suốt năm năm —
thật ra chỉ là một yếu đuối không dám đối mặt với sự thật.
“Diễn Hi… chưa bao giờ chấp nhận đó.” – mẹ Hân Nhiên nói khẽ, giọng run run.
“Cũng vì vậy mà này, không hề đính hôn với tiểu thư nhà họ Cố.
giống tôi năm xưa — khi đớn đến tột cùng, người sẽ tìm một ai đó để đổ .”
Bà nhìn tôi, ánh mắt đầy day dứt.
“ con, Tri Hạ à… lại là người thích hợp nhất để hứng chịu tất cả.”
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ rơi xuống gò má.
Mọi thứ thật nực cười.
Vì một tội danh không hề tồn tại, tôi đánh mất năm năm thanh xuân.
Năm năm , năm năm tin, năm năm tự dằn vặt giữa thương hy vọng.
Còn thật sự có —
lại trốn chiếc mặt nạ của “người bị tổn thương”,
ngụy trang bằng nỗi ,
rồi lùng giày xéo lên cuộc đời người khác.
Tôi lau nước mắt, hít sâu một hơi, trong lòng chỉ còn lại sự tĩnh lặng lẽo.
Tôi không còn khóc cho quá khứ nữa.
Tôi chỉ nghĩ — đã đến để con nợ trả lại từng đồng, từng vết thương.
6.
Khi tôi trở về, Châu Diễn Hi đang đứng trong bếp.
Anh đầu lại, cười dịu dàng:
“ về rồi à? Hôm nay anh món thích nhất — sườn xào chua ngọt.”
Tôi nhìn anh, chiếc tạp dề sạch sẽ, dáng vẻ bận rộn, ánh mắt dịu dàng.
Trông như một người chồng mẫu mực.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ buồn nôn.
Một có thể những tàn nhẫn nhất,
vậy mà vẫn có thể nở nụ cười hiền lành đến thế.
“Tôi không đói.” – Tôi nói khẽ, rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Anh đi theo , giọng lo lắng:
“ thế? không khỏe à?”
Tôi người lại, nhìn thẳng vào mắt anh, giọng bình tĩnh đến sợ:
“Châu Diễn Hi, hôm nay tôi gặp mẹ của Hân Nhiên.”
Nụ cười trên mặt anh lập tức cứng lại.
“ gặp bà ấy gì?”
“Bà ấy nói cho tôi biết sự thật về ngày Hân Nhiên chết.”
Sắc mặt anh tái nhợt.
“Tri Hạ, đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa.”
“Qua rồi?” – Tôi bật cười, tiếng cười đến gai người.
“Có người vẫn sống trong quá khứ dối trá, nỗi cũ ra hành hạ người khác,
vậy mà anh bảo là ‘qua rồi’ ?”
Tôi tiến lên một , ánh mắt không rời anh:
“Anh có dám nói thật không? Dám nói ai là người khiến Hân Nhiên chết không?”
Giọng tôi đều đặn, bình thản, nhưng từng nặng như dao cứa:
“Anh nói vì báo thù cho cô ấy,
vậy anh nói xem — tôi đã gì?
Tôi mắc gì mà phải gánh năm năm lừa dối, năm năm bị anh hành hạ như thế?”
Anh ngẩng đầu, đôi môi run lên,
nhưng không thốt một câu.
Tôi nhìn anh, giọng càng trầm :
“Mẹ Hân Nhiên đã cho tôi xem nhật ký của cô ấy.”
“Cô ấy không chết vì tai nạn, đúng chứ?”
Cả người anh như sụp xuống, vai rũ nặng nề,
ánh mắt lảng đi, không dám nhìn tôi.
“Anh biết rõ sự thật.” – Giọng tôi khàn đi, run lên từng chút.
“Anh biết cái chết của cô ấy có liên quan đến anh,
liên quan đến gia đình anh,
liên quan đến sự do dự, hèn nhát, toan tính của chính anh!”
Không khí trong phòng đặc quánh lại.
Ánh đèn phản chiếu lên gương mặt anh — tái nhợt, trống rỗng, không còn gì để biện minh.
Còn tôi, đứng trước người từng là cả thế giới của mình,
chỉ một hèn nhát mang mặt nạ của si tình.
“Anh không dám đối mặt với tội của chính mình, nên cần một người để gánh thay, đúng không?
Một người bạn cùng phòng — chỉ vì hôm đó bận tăng ca mà không thể đi cùng Hân Nhiên,
đã trở thành phải trả giá thay cho anh, có phải không?”
“Không phải vậy, Tri Hạ… đầu không phải như thế…”
Giọng anh khàn khàn, cố gắng biện minh, nhưng yếu ớt đến thương.
“Không phải?”
Tôi gần như bật hét, cơn giận bị dồn nén suốt bao tháng nay bùng nổ:
“Vậy là thế nào?!”
“Là khi nào anh quyết định lợi dụng tình cảm của tôi?
Là tôi đưa toàn bộ thẻ lương cho anh, hay tôi vì tiết kiệm vài chục đồng tiền xe mà đi bộ về nhà giữa đêm khuya?
Hay là mỗi lần anh nhìn tôi vất vả chạy đôn chạy đáo vì anh,
trong đầu lại âm thầm tính toán xem ‘kế hoạch báo thù’ đã đến nào rồi?!”
Tôi tiến lên, từng , từng , ánh mắt găm chặt vào anh:
“Châu Diễn Hi, nhìn tôi đi!
Nhìn thẳng vào mắt tôi nói xem —
năm năm qua, tôi rốt cuộc là gì đối với anh?”
Anh ngẩng đầu.
Đôi mắt đỏ hoe, trong đó có giằng xé, có đớn,
nhưng tuyệt nhiên không có sự hối hận mà tôi chờ đợi.
Sự im lặng của anh —
còn tàn nhẫn bất kỳ lời nào.
“Không nói à?” – Tôi bật cười, giọng lạc đi.
“Vậy để tôi nói hộ anh.”
Tôi nở nụ cười méo mó, cay đắng cả nước mắt:
“Năm năm qua, tôi chỉ là công cụ để anh xoa dịu tội .
Là vật hiến tế sống cho mối tình chết của anh Hân Nhiên!”
“Anh danh nghĩa tình để hành hạ tôi,
nhân danh nỗi để trừng phạt người vô tội.”
Tôi nghẹn lại, từng rít qua kẽ răng:
“Châu Diễn Hi — anh không xứng gọi là người!”
Tôi đi, không nhìn anh thêm một giây nào nữa.
Bắt đầu thu dọn đồ đạc, tay run nhưng động tác nhanh đến mức gần như hỗn loạn.
Căn phòng từng là nơi chúng tôi chia sẻ giấc mơ,
giờ chỉ còn lại mùi ẩm mốc của dối trá phản bội.
“Tri Hạ! Đừng đi!”
Anh nhào đến, vòng tay ôm chặt tôi phía ,
siết mạnh đến mức tôi gần như không thở nổi.
Nhưng giữa vòng tay ấy —
thứ tôi cảm nhận chỉ là nỗi tuyệt vọng của một tình đã chết lâu.
“Xin … anh biết anh sai rồi.”
Giọng anh khàn đặc, run rẩy như sắp sụp đổ.
“Anh cũng không hiểu vì mình lại trở thành như thế này.
Anh chỉ là… khi ấy quá đớn, không biết phải đối mặt với cái chết của Hân Nhiên ra …
Đến khi nhận ra thì… mọi đã không thể đầu nữa…”
Giọt nước mắt của anh rơi lên cổ tôi, nóng rát như lửa, khiến tôi chỉ ghê tởm.
“Không thể đầu?” – Tôi lùng lặp lại, rồi dùng sức gỡ tay anh ra, người nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy nước mắt ấy.
“Châu Diễn Hi, anh đã có vô số cơ hội để dừng lại!”
“ khi tôi đưa hết tiền tiết kiệm cho anh,
khi tôi ba công việc mỗi ngày, kiệt sức đến mức ngủ gục trên tàu điện,
khi tôi ngất xỉu vì thiếu dinh dưỡng ngay tại chỗ !”
“Từng khoảnh khắc đó, chỉ cần anh có một chút lương tâm thôi,
anh hoàn toàn có thể dừng lại!
Nhưng anh không !”
Tôi chỉ tay vào căn phòng trống trơn, tường loang lổ, vật dụng rẻ tiền chẳng còn bao nhiêu giá trị:
“Anh nhìn đi —
anh nhìn tôi bị kéo xuống bùn, anh không cứu,
anh thậm chí còn đưa cho tôi cái xẻng để tự chôn mình sâu !”
“Anh hưởng thụ sự hy sinh của tôi,
hưởng thụ tình tôi dành cho anh,
đồng thời trong lòng lại khinh thường sự ngu muội ấy,
chờ đến ngày anh hoàn thành màn báo thù của mình —
giờ, anh nói với tôi rằng anh ‘không thể dừng lại’ ?”
Anh cứng họng, không nói nổi một lời.
Chỉ còn ánh mắt u ám, chứa đựng chút đớn giả tạo.
Tôi cười , giọng khẽ mà sắc như dao:
“Châu Diễn Hi, tình của anh thật sợ.”
Tôi nắm chặt quai túi, người về phía cửa,
đi không ngoảnh lại.
“Thứ tình đó,” – tôi nói,
“còn sợ cả hận thù.”