Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hôm nay huấn luyện viên bắt tôi đủ thứ. Tập ngực, tập chân, tập toàn thân. Còn có cả HIIT với CrossFit…
Nhiều lắm, kể không xuể.
Tôi tiện miệng đáp: “Nhiều môn lắm, nhưng gom lại thì… là vận .”
Huấn luyện viên bảo gì, tôi nấy. Anh đâu tôi , hoàn toàn không nghĩ ngợi.
lại im lặng một lúc, đột nhiên gửi một câu: “ liên tục, em chú ý… giảm cường độ vận .”
Tôi còn chưa kịp hỏi thêm gì thì dây bên kia đã cúp máy. Hả?
Sáng hôm tỉnh dậy, tôi mới ngơ ngác nhận ra: Khoan đã… sao tôi ?
Chẳng lẽ dữ liệu trên máy kia truyền về cho anh thời gian thực?
Tôi nhắn tin hỏi anh : “Bác sĩ , sao hôm qua anh tôi vậy?”
Không lâu , gửi lại một tấm ảnh chụp màn hình điện thoại. Chính là điện tâm đồ tôi lúc này.
Thật sự là dõi thời gian thực luôn á!
Tôi tức điên gõ phím: “Mẹ nó, anh không nói sớm máy này có chức năng này à?! Đây là quyền riêng tư tôi !”
trả lời trong một giây: “Chủ nhiệm khoa đích thân 24/7 dõi dữ liệu em, khác có muốn không được.”
…
Thôi kệ. Dù gì nổi tiếng trong giới y mà. Vì trái tôi, tôi nhịn.
4
khi xử lý xong vụ bên A, cả phòng ban vui như Tết.
Sếp keo kiệt hiếm hoi mở hầu bao mời ăn một bữa.
Ăn xong, mọi lại kéo nhau đi tăng ở quán bar.
Phòng tôi có hơn mươi , tuổi tác cách nhau mươi tuổi. Nhưng già trẻ gì, uống vài vào là ai quẩy nhiệt tình.
Tất nhiên, tôi vậy.
Lúc đang lắc lư nhạc hết mình, điện thoại tôi lại rung.
Tôi —là .
Lại là anh ?
Nghĩ chắc lại là do thiết bị dõi .
Tôi từ chối cuộc gọi. Quán bar ồn quá, có bắt máy không nghe rõ.
Tôi gửi cho anh một tin nhắn: “Không có chuyện thì đừng phiền.”
tiếp tục chìm trong âm nhạc.
Nửa tiếng , tôi đẫm mồ hôi quay lại ghế ngồi, nốc một rượu lớn.
Vừa định uống thứ , đồng nghiệp chọc tôi: “Tô Hà, chỗ ghế lầu trên có một soái ca tới cách đây mười lăm phút, từ nãy giờ cứ đấy!”
Tôi ngẩng , nhưng trước mắt là một mảng mờ mịt. Hôm nay tôi không đeo kính áp tròng.
“Không thấy rõ, tả giúp tôi xem anh thế nào?”
đồng nghiệp kích : “Chuẩn gu luôn, giống hệt mấy nam chính game otome mê ấy. Đeo kính, dáng vẻ kiểu học giả hư hỏng… Ê? Ủa? Soái ca đi …”
Đi ? Chắc là nhầm đối tượng thôi.
Chuyện như vậy trong quán bar quá bình thường , tôi chẳng bận tâm.
Vừa nói chuyện vừa nốc thêm một .
Lại tiếp tục ăn uống tưng bừng.
ba , đồng nghiệp lại huých tôi: “Tô Hà! Soái ca vừa đang đi về phía tụi mình nè! Chắc chắn là tìm !”
Tôi nheo mắt hướng ấy . thấy một bóng đang lại gần. Mơ mơ hồ hồ. Cao thật.
bạn tôi không rõ nên miêu tả giúp: “Dáng đẹp lắm! Vai rộng eo thon, là rất ‘được việc’, có phúc to đấy Tô Hà!”
Tôi gõ nhẹ lên nàng, cười cười: “ toàn mấy thứ đen tối.”
Nhưng khi gần, tôi không cười nổi nữa.
Vì… tôi thấy .
bị cồn xâm chiếm lập tức tỉnh táo một nửa.
sao lại có mặt ở đây?!
Tôi bản năng quay lưng che mặt.
bạn nhỏ giọng hỏi tôi: “Sao thế? quen anh à?”
Tôi lầm bầm đáp: “Tình cấp ba.”