Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giọng anh bỗng dịu lại, ánh mắt rơi trên tôi ấm áp lạ thường:
“Em chắc rất vất vả, đúng không?
sinh nuôi Thẩm Lăng.
Anh chưa từng làm tròn trách nhiệm cha, khiến em thiệt thòi .
Anh xin lỗi.”
Tôi không ngờ anh lại chuyện trước mặt ba mẹ.
Cố Bắc Huyền bước tới hai bước, dịu dàng ôm tôi.
Anh nhẹ nhàng lau khóe mắt tôi:
“Thật ra mấy hôm trước anh không hề đi công tác.
Anh về nhà cũ của mẹ.”
“Bà mấy năm nay tuy không khỏe, vẫn luôn dõi theo anh.
Bà biết anh không quên được em nên cuối bà cũng chấp nhận .”
“Bà không dám gặp em vì bà vẫn áy náy, nhờ anh mang cái tới.”
Anh từ túi ra chiếc hộp nhỏ.
Bên là chiếc vòng tay ngọc.
Tôi sững :
“Đây là…?”
Anh mỉm cười, ánh mắt vô dịu dàng:
“Đây là vật gia truyền quý nhất nhà anh.
Là vòng tay mà mỗi đời mẹ chồng truyền lại con dâu.”
Anh cẩn thận đeo vòng tôi, vừa đeo vừa :
“Bà đưa vòng em, tức là bà đồng ý.
em không cần áp lực, nếu chưa muốn gặp bà, bà cũng không làm phiền đâu.”
Tôi cúi đầu nhìn chiếc vòng, cảm thấy chìm cảm giác không gọi tên:
Ấm áp, kinh ngạc, cảm động, nhẹ nhõm.
Không ngờ anh âm thầm chuẩn bị nhiều .
Mà điều bất ngờ hơn…. vẫn đang chờ tôi ở phía sau.
21
Cố Bắc Huyền buông tôi ra, quay lại đối mặt ba mẹ tôi.
Anh cầm tập hồ sơ đặt sẵn bên cạnh, hai tay đưa ba tôi:
“Chú, dì, là toàn bộ tài sản cổ phần công ty của cháu.
Tất đều là hợp đồng tặng vô điều kiện .
Mong hai xem qua.”
Tôi giật , vội vàng :
“Không cần đâu Cố Bắc Huyền! Anh không cần làm …”
“ .”
Anh khẽ lắc đầu nhìn tôi, nghiêm túc quay sang ba mẹ tôi:
“Đây là thành ý của cháu.
Cháu chọn cách tự đứt đường lui, là bởi vì cháu xác định .
đời , ngoài ra, cháu không muốn cưới ai khác.”
“Cháu mong hai có tin tưởng giao cháu.
Cháu hứa đời , cháu tính mạng ra để bảo vệ cô ấy được hạnh phúc.”
Lời anh không hoa mỹ, không vẽ vời.
mỗi câu, mỗi chữ đều chân thành mức khiến tôi nghẹn nơi cổ họng.
Tôi nhìn anh, thấy lòng n.g.ự.c nóng lên bị lửa sưởi ấm.
Đôi mắt bỗng nhiên hơi mờ đi…
Ba tôi cầm tập hồ sơ, lật xem sơ vài tờ ngẩng lên.
Ông nhìn Cố Bắc Huyền, ánh mắt hoàn toàn không cảnh giác mà là sự hài lòng rõ rệt.
“Chú dì thì không có ý kiến gì đâu.
Quan trọng là nó có chịu cậu không thôi.”
Cố Bắc Huyền lập tức quay sang nhìn tôi.
mắt anh rực sáng đang hy vọng thế giới đồng ý .
Nhìn anh lúc , thật sự rất giống chú chó to đùng đang đợi được gật đầu ôm.
Tôi bật cười qua nước mắt.
Không trả lời trực tiếp, tôi chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y anh:
“Đi đánh thức Bảo em nhé?”
Cố Bắc Huyền hơi thở có chút run.
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, giọng khàn khàn:
“Ừ.”
…
Tôi dắt anh vào phòng Bảo.
Thằng bé dậy , đang ngồi xếp chân trên giường đôi mắt to tròn long lanh nhìn chúng tôi.
Tôi có cảm nhận rõ Cố Bắc Huyền bỗng căng thẳng sắp bước vào họp cổ đông.
Tôi khẽ cười, bước lại gần ngồi xổm trước mặt con:
“ Bảo, mẹ định kết hôn chú Cố đó.
Bây con muốn chú Cố làm ba của con không?”
Cố Bắc Huyền căng dây đàn.
Tổng giám đốc Cố uy nghiêm ở công ty, phút lại chàng trai chờ trẻ con phán quyết.
Bảo nhìn anh chăm chú, nghiêng đầu hỏi:
“ chú Cố là ba ruột của con phải không ạ?”
Tôi Cố Bắc Huyền nhìn nhau, lúc sững lại.
Tôi nhẹ nhàng hỏi:
“Sao con lại nghĩ ?”
Bảo vô nghiêm túc:
“Con thấy điện thoại mẹ có ảnh của chú Cố, lại con rất thích chú Cố.”
“Nếu chú ấy không phải ba ruột của con, thì sao con lại thích chú thế chứ?”
Câu đơn giản, hồn nhiên không hồn nhiên hơn.
lại khiến Cố Bắc Huyền rơi nước mắt.
Anh ôm tôi Bảo, giọng nghẹn ngào:
“Phải. Ba là ba ruột của con.
Từ trở đi ba không bao rời xa con mẹ nữa.”
Bảo quá nhỏ để hiểu hết mọi phức tạp của lớn, niềm vui của thằng bé thì quá rõ ràng:
“Thật hả ba?
ba mẹ có sinh con thêm em gái không?
Con muốn có em gái ạ!”
Cố Bắc Huyền ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi đỏ mặt quay đi chỗ khác.
Trời ơi, trước mặt con chuyện sinh con tiếp theo cũng hơi kỳ nha!
Sau lưng tôi là tiếng cười khẽ của anh.
Cố Bắc Huyền ôm chúng tôi càng hơn.
“Được.
Nếu Bảo muốn có em gái, ba mẹ tặng con em gái.”
“Gia đình từ nay về sau, không bao chia xa nữa.”
tiếng cười khanh khách của Bảo, tôi ôm Cố Bắc Huyền.
Gia đình chúng tôi từ nay về sau, không bao chia xa nữa.
— Hoàn —-