Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Không biết vì , mấy ngày sau đó…
Tôi và Cố Bắc Huyền “tình cờ” gặp nhau liên tục.
Lúc thì đụng ở hành lang.
Lúc thì cùng bước vào thang máy.
Lúc thì chạm mặt dưới bãi xe.
Chỉ có khi có mặt Đại thì anh ta còn tạm thời giữ hình tượng im lặng lạnh lùng.
Còn lại, hoặc là đang mỉa mai tôi, hoặc là đang trên đường đến chỗ mỉa mai.
Tôi vốn cũng từng mở miệng giải thích rằng cái anh hiểu lầm là “đối tượng lớn tuổi kia” là ba tôi.
cái kiểu mặt anh ta lúc cũng mang theo biểu “tôi đúng, đừng cãi”, tôi lại thấy lười.
Thế là tôi quyết : không thèm giải thích .
Anh thì .
Tôi sống thế , không cần ai phê duyệt.
……
Sáng hôm đó, tôi vừa đưa Đại tới lớp xong. Về đến dưới chung cư thì lại chạm mặt Cố Bắc Huyền.
Tôi chẳng chào hỏi, coi như không thấy, tôi vòng qua anh ta đi thẳng nhà.
Ai ngờ anh ta đột nhiên phát rồ cái không biết, bước hẳn chắn trước mặt tôi.
“Hân Hân! Mấy ngày nay tôi quan sát kỹ rồi. Cái già kia từng xuất hiện!”
“Em đơn thân nuôi con, ta chẳng quan tâm cả, rõ ràng không để tâm đến em! Vậy em còn bám theo làm ?”
“Hay ta vốn dĩ không cưới em?”
Anh ta b.ắ.n liên thanh, nói một lèo đầy khí thế.
Tôi đứng đó, anh ta, mặt hiện rõ hai chữ: “Hả?!”
“Em như vậy, sau này thằng bé lớn phải sống ?”
“Em khiến tôi quá thất vọng! Dù trước đây có bốc đồng, ít còn có não!”
“ không ngờ mấy năm không gặp, em lại trở thành thế này!”
nói, anh ta cao, đầy xúc.
thì như muốn thiêu đốt tôi luôn tại chỗ.
Tôi: “……”
Tôi tức đến bật cười.
“Cố Bắc Huyền, trong anh, tôi là như vậy à?”
Anh ta nói “quan sát kỹ” mấy ngày.
Không biết là quan sát bằng , hay bằng… gót chân.
Cố Bắc Huyền vẫn tôi chằm chằm, trầm lại, như thể đang phát biểu tại hội nghị:
“Chứng cứ trước , tôi không thể không như vậy.”
Anh hít sâu một hơi, bỗng dịu xuống theo kiểu… giáo huấn tử tế:
“Hân Hân, em nên đi làm. Em học giỏi như thế, chắc chắn đủ sức nuôi con. Nếu có chỗ phù hợp, công tôi luôn có chỗ em.”
“Dựa vào đàn là không thể bền vững. Phụ nữ vẫn nên có sự nghiệp của riêng mình. Tỉnh lại đi.”
Tôi: “…”
Tôi phải dốc toàn bộ tự chủ của một đã từng luyện qua ba năm thiếu ngủ, mới không giơ tay đ.ấ.m thẳng vào mặt anh ta.
Mà hình như… anh ta vẫn còn tiếp tục thuyết phục.
Tôi thì nghe không nổi .
Sau hai lần hít sâu để kiềm lại cái “tay phải run nhẹ”, tôi gằn :
“ ơn anh đã quan tâm, lần sau khỏi cần.”
“Còn việc làm… xin phép khỏi phiền anh nhọc lòng. Dù sau này có bị đuổi việc, tôi cũng đủ sức sống tốt chỉ nhờ bán nhà!”
Tôi nói xong, thấy sắc mặt Cố Bắc Huyền lúc đen.
Mà lạ thay, lòng tôi bỗng thấy… sảng khoái.
Tôi ngẩng , nở nụ cười tươi rói anh ta, ngọt như mật:
“Còn , anh là ai, mà có tư cách xen vào của tôi?”
6
Cố Bắc Huyền bị tôi chọc tức đến bỏ đi.
Tôi đứng giữa hành lang, giác như một ngụm khí uất trong lòng cuối cùng cũng được thông xả sạch sẽ.
Thở một hơi, sảng khoái.
Từ lần gặp lại đến giờ, Cố Bắc Huyền cứ hễ mở miệng là mỉa mai, nói chẳng khác đ.â.m kim bằng lời.
mà thấy buồn cười.
Tôi còn từng lăn tăn, suy xem có nên giải thích rõ với anh ta “ chú già” là ba tôi không.
Tuy đã chia tay từ lâu, trong thâm tâm, tôi vẫn không muốn anh ta xấu về tôi.
Dù thì quá khứ cũng từng lòng.
bây giờ, với cái thái độ kiểu “tôi biết hết, cô là tiểu tam đấy, đừng chối”, cộng thêm gương mặt đầy kiêu căng không chịu nghe lời .
Xin lỗi ba à, nếu con mà còn mở miệng giải thích, là con có lỗi với thanh danh của ba.
Sau pha tức đến tím mặt rời đi ấy, tôi được tận hưởng gần một tuần yên ổn không thấy bóng dáng Cố Bắc Huyền đâu .
Đúng là đời đáng sống trở lại.
Đại thỉnh thoảng đi ngang qua cửa nhà đối diện còn hỏi:
“Ơ ơi, dạo này không thấy anh trai đẹp trai kia ?”
Tôi lúc cũng dịu dàng con, mỉm cười ân cần:
“Chắc đi tu rồi đó con.”
Một tuần bình yên cứ thế trôi qua không một kịch tính.
đến khi… ba tôi đi công tác về.
Việc tiên họ làm sau khi về nhà: tuyên bố chính thức nghỉ hưu.
Và thông báo tôi: ngày mai đi làm.
Tôi: “???”
Còn hiểu thì đã bị tóm gọn mang đi như gà thớt.
Tôi đập bàn phản đối:
“Con đi làm thì được, hai về hưu là ? Chẳng lẽ con vừa vào công đã làm chủ tịch?!”
Ba tôi tôi từ đến chân, ánh không nể nang:
“Chủ tịch mà cũng muốn làm? Tự soi lại mình đi.”
Tôi thở phào. Ừ, vậy là vẫn còn tỉnh táo.
kịp mừng thì nghe ba tôi nói tiếp:
“Cái chức đó con gánh không nổi, bắt làm CEO trước đi.”
“Việc thường ngày của công , ba với không quản . Tụi ba về ở nhà… trông cháu.”
“Còn con, cố gắng . Gánh vác rạng danh dòng họ!”
Vừa nói, vừa vỗ vỗ vai tôi đầy vẻ “giao trọng trách cứu nước”.
Tôi thì không thấy vinh quang , chỉ thấy rõ ràng trong ba có một thứ ánh sáng tên là:
“Cuối cùng cũng trốn được rồi!”
Tôi: “…”
Thôi thì cũng đành.
Ai tôi là đứa con một, ai công nhà làm ăn quá lớn.
Gặp ba “sự nghiệp tâm huyết chuyển giao thế hệ sau” như này… nói không động là nói dối. động xong vẫn thấy mệt.
Tôi chấp nhận số phận, sáng hôm sau theo ba đến công .
Cũng may vẫn còn nhân tính, thả tôi xuống nước ngay lập tức.
Trước khi về hưu hẳn, ba vẫn sẽ trực tiếp hướng dẫn tôi một thời gian.
Tôi yêu cầu ba giữ kín thân phận của tôi, không nói ai biết tôi là con chủ tịch.
Tôi muốn bắt như một nhân viên bình thường, để rõ công này sự đang vận hành như thế .
Chứ nếu ai cũng biết tôi là thừa kế, thể cũng có màn “diễn sâu nội bộ”, lúc đó tôi biết tin ai?
Mà tôi đủ loại tin đồn về việc tôi “trên trời rơi xuống” làm CEO, chứ không thể ngờ ….
Tin đồn hot nhất công lại là: tôi là… tình bí mật của ba tôi?!