Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Bạn học ?” Lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên: “Là bạn của Tiểu Tự sao?”
Tôi quay sang nhìn, là mẹ Giang Tự.
Có lẽ do bệnh tật hành hạ, gò má bà gầy hẳn, nhìn ra được nét thanh tú.
“Cháu chào cô, cháu là bạn bàn của Giang Tự.” Tôi mỉm cười chào.
Bà trông rất vui, mái tóc hơi bạc được ánh đèn vàng rọi sáng:
“Cô bé, mì không? Bình thường bạn bè của Tiểu Tự ít tới lắm, để cô cháu một bát thử nhé?”
Giang Tự ấn bà ngồi xuống, liếc tôi một cái:
“Mẹ nghỉ đi, để con .”
Tôi mỉm cười, đôi mắt cong cong, ra hiệu: Nhanh lên, tôi đói rồi!
Cậu không nói gì, quay vào lấy thùng xốp ra hai quả trứng gà ta, đập vào chảo dầu nóng, mùi thơm “xèo” một tiếng lan tỏa.
Tiếp là một thìa đầy thịt xé, những lát xúc xích tròn, tôm tươi và sốt thịt bí truyền.
Cậu đảo trên lửa lớn, mùi thơm đã ngập sạp.
Đợi rau xanh và giá vừa chín tới, cậu mì vào đảo tiếp.
Cổ tay xoay nhanh, mì trong chảo ánh màu nước tương, đảo tung bốc khói, rắc thêm hành lá, bát mì đỏ xanh xen lẫn trông vô bắt mắt.
Tôi liếc bảng giá, phát hiện cậu tôi loại “đặc biệt” – một suất những hai mươi mốt tệ.
Tôi ngồi chiếc bàn nhỏ, Giang Tự bưng bát mì tới, tôi vừa xoa đôi đũa dùng một lần vừa nhìn.
Cậu nửa quỳ xuống nhìn tôi, trong mắt thoáng chút căng thẳng:
“Cậu nếm thử đi.”
nói , tay nghề của cậu đúng là có hạng, mới ngửi thôi đã khiến người ta chảy nước miếng.
Tôi một miếng to, lập tức giơ ngón cái khen.
Một lúc sau, tôi ôm cái tô, mắt đỏ hoe nhìn Giang Tự.
“Giang Tự, sao mì cậu xào lại có mùi vị của mẹ? Tôi nhớ mẹ quá…”
Thấy đôi mắt đỏ ửng của tôi, Giang Tự bỗng lúng túng, nói năng rối loạn:
“Xin lỗi… tôi không cố ý…”
Tôi nhìn cậu lâu, cậu ngoan quá, sao lại ngoan thế này.
Mái tóc mái rũ xuống che đi đôi mày mắt xinh , cái đầu có thể tính ra hàng nghìn bài toán khó ấy, lại ngốc nghếch chỉ nói “xin lỗi”.
Tôi nhớ hồi nhỏ, Bùi Trụ rõ ràng là một con thiên nga đẽ kiêu ngạo.
ra, năm nay cuộc sống cậu hẳn đã rất khắc nghiệt.
Tôi nghiêng đầu nhìn cậu:
“Cậu nhất định sẽ thành công.”
“Hử?” Giang Tự chớp mắt: “Cái gì?”
Tôi không nói nữa.
Tôi từng gặp ai như Giang Tự.
Rõ ràng một chân đang dẫm trong bùn lầy, người sạch sẽ, tinh khiết.
Cậu cũng rất giỏi, dù mỗi ngày chỉ có thời gian học trên lớp, nhiều năm liền giữ vị trí số một khối.
nên, chút ánh sáng bị che khuất tạm thời… chẳng là gì .
Tôi tin, Giang Tự nhất định sẽ thành công, bất kể cậu gì.
6
Cuối tuần, tôi không tìm Giang Tự.
Tay ngứa ngáy, tôi mò tới một câu lạc bộ đua xe, tới Giang Thành, tôi động vào lần nào.
Ai ngờ vừa đến cửa đã bị chặn:
“Cô gái, hôm nay chúng tôi đóng cửa, không tiếp khách, xin lỗi nhé.”
Tôi chỉ vào tấm bảng bên ngoài:
“Rõ ràng ghi hôm nay mở ?”
“… cái là nhân viên sơ suất gỡ.”
Tôi hơi chán nản, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ đẳng cấp.
nhỏ tôi đã thích cưỡi bò, sau lại mê xe, tới tiếp xúc đua xe thì ông Lâm gửi tôi sang nước ngoài học tháng.
tôi không chịu ở lâu, cuối ông mới đón về nước.
Năm mười lăm tuổi, ông lén đưa tôi một túi tài liệu. Mở ra là hợp đồng chuyển nhượng quyền sử dụng chục mẫu đất ở vùng đồi phía đông thành phố – địa hình rộng rãi, dốc tự , đúng kiểu đường đua tôi đã mơ suốt nửa năm.
Đang định quay ra, một cơn gió vụt qua bên cạnh.
Một gương mặt đẽ quen thuộc dừng tôi, giọng mang niềm vui bất ngờ:
“Là cậu?”
Tôi nhìn một lúc mới nhớ, là chàng trai đêm hôm .
“Cậu đua xe?” Đôi mắt đào hoa đẽ hơi cong lên, như vừa phát hiện điều thú vị.
Tôi gật đầu thẳng thắn:
“, chỉ tiếc hôm nay không được lái.”
Cậu ta vẫy tay, ông quản lý vừa tranh cãi tôi lập tức gật đầu rồi rời đi.
Cậu quay sang tôi:
“Đua một trận chứ? Tôi hiếm thấy con gái chơi môn này.”
“Coi như kết bạn, sau này cậu tới CLB sẽ luôn được chào đón.”
Tôi nhún vai, lời mời mang tính khiêu khích thế này, tôi nhiệt tình nhận lời.
Đèn xanh vừa sáng, hai xe gần như đồng thời lao khỏi vạch xuất phát.
khóe mắt nhìn sang, ở khúc cua đầu tiên, xe cậu ta đã thể hiện độ chuẩn xác kinh ngạc.
Cậu không chọn lối chạy thường thấy là ngoài – trong – ngoài, ép sát tâm cua, đuôi xe quét lên làn khói xanh ngay mũi xe tôi.
Rõ ràng đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, và thời gian không ngắn.
Tôi mỉm cười, bẻ mạnh vô-lăng, tiếc là so tôi, kém chút.
cờ đỏ phất xuống vạch đích, tôi không thấy xe đối phương đâu.
Vào khu nghỉ, điện thoại tôi bất ngờ reo:
“Cô gái, cái cậu Giang Tự … quán bị đập rồi. Tôi đang ở đây, cô tới không?”
Tất tôi không thể bám Giang Tự 24/24, nên đã thuê một người dõi giúp.
Tôi cúp máy, thay đồ, chẳng kịp nói gì đã vội chạy ra.
Lúc Bùi Trụ vào phòng nghỉ thì người đã đi mất.
“Người đâu?” hỏi dồn ông quản lý sau.
“Đi rồi, bảo có việc gấp, không kịp đợi chút nào.”
Quản lý cười nịnh:
“Thiếu gia Bùi, tôi từng thấy cậu ‘nhường’ nhiều như hôm nay. Vì đuổi cô gái chịu hạ mình thế này…”
Bùi Trụ ném mũ bảo hiểm, lười phản bác.
Nhường? Mẹ nó, thua đấy – thua một cô gái, lại là dốc hết sức thua.
không giận, khóe môi nở cười, phát hiện mình sự hứng thú cô ấy.
Bùi Trụ mở nhóm bạn, gửi vào một bức ảnh, gõ nhanh:
“Thấy , duyên phận đấy, hôm nay lại tình cờ gặp.”
“ không? Lúc lái xe hơn, lần sau dẫn các ông .”
Nhóm chat rôm rả, kẻ khen ảnh, người trêu chọc chuyện Bùi Trụ “đổ”.
Chỉ có Cố Tiêu im lặng khá lâu, cuối gửi một tấm hình:
“Xong đời rồi, Trụ .”
“Mày chắc bị vận đen bám rồi, chứ cái người mày thích… không chính là cô vợ cưới quê của mày ?”
“Cái con nhà giàu mới nổi ấy, mày nhìn ảnh này , có một người không?”
“ tao , con bé đang tưởng Giang Tự là mày, đối xử cậu ta cực tốt.”
“Thế không toang rồi ? Ông trời ơi.”
Bùi Trụ ngồi thẳng dậy, mở ảnh Cố Tiêu gửi, đi lại lần.
Mãi sau, mới chậm rãi gõ vài chữ:
“Mày nói gì cơ?”
7
Tôi đến quán của Giang Tự thì thấy cậu không bị đánh vào đâu, khóe miệng đã rỉ máu.
Tôi từng nghe nói, mất, cha Giang Tự để lại một khoản nợ cờ bạc khổng lồ.
Lũ chủ nợ này thỉnh thoảng mò đến nhà cậu, không lấy được tiền thì ở luôn tại vài ngày.
Có lúc tìm đến tận trường, mặt bao nhiêu người thúc ép cậu trả nợ.
Vì đây là khoản nợ cha cậu đánh bạc có, bản thân Giang Tự không hề có nghĩa vụ trả.
Nên bọn họ mới dùng chiêu đe dọa, quấy rối, gây áp lực để đòi tiền.
Tên mặt sẹo đòi nợ vừa thấy tôi thì khẽ cười khẩy:
“Yo, có bạn gái rồi ? Tao đoán ngay là mày đem tiền tiêu vào chỗ khác, chứ không thì sao ngay năm ngàn cũng không có?”
Hắn vừa đưa tay định túm Giang Tự, thì nhanh như chớp, tôi giơ chân đá thẳng vào hạ bộ của hắn.
Con gái tôi không tài cán gì nhiều, chỉ là ông Lâm nhỏ đã lo tôi gặp nguy hiểm nên bắt tôi học taekwondo.
Đừng nhìn tôi mảnh mai như con chó gầy, chứ nắm tay siết lại thì toàn cơ bắp.
Tôi chụp lấy cổ tay hắn, khiến hắn đau quá “á” một tiếng, muốn rút tay về không nhúc nhích nổi.
“Con đàn bà thối tha…”
“Cảnh sát sắp tới rồi, cứ chửi tiếp đi.”
Trên đường đến đây, tôi đã gọi báo cảnh sát.
Quả , giây sau tiếng còi hú xa vọng lại, càng lúc càng gần.
Đám đòi nợ kia lập tức tán loạn bỏ chạy, chỉ tên mặt sẹo bị tôi giữ chặt nên không thoát được.
Ra khỏi đồn công an thì đã quá nửa đêm.
năm nay, Giang Tự đã trả thay cha không ít nợ, số lại vốn lẫn lãi là ba vạn năm, vì sự yên ổn lâu dài, tôi đã lặng lẽ trả hết cậu.
“ đau không?” Tôi chỉ vào má cậu, làn da trắng bị in rõ dấu tay năm ngón, sưng vù lên.
Giang Tự lắc đầu, đi được nửa đường thì khựng lại, ngẩng lên nhìn bầu trời đêm.
Tôi cũng ngước , rồi nghe cậu nói:
“Cậu nói …” Cậu đưa tay ra, mở lòng bàn tay:
“Ánh trăng sáng và thế này, sao lại rọi xuống người tôi?”
Tôi ngẩng đầu nhìn trăng, dang tay reo lên thích thú:
“Wow, đấy, giờ mới nhận ra. Quả trăng rằm thì mười sáu mới tròn, hôm nay trăng to và tròn như cái bánh trung thu… Giang Tự, cậu có muốn bánh không? Tôi đói rồi.”
Giang Tự nhìn tôi, khẽ bật cười, gật đầu.
Đêm hôm , chúng tôi không bánh.
Cuối , là mì xào “đặc biệt” Giang Tự !