Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi bắt gặp một đứa trẻ ăn xin với một vết bỏng lớn trên cổ ở trạm xe, tôi nảy lên sự thương cảm nên đã cho cô bé mười đồng, con bé không cảm ơn tôi mà nhét vào tay tôi một con gấu bông có kích thước bằng lòng bàn tay rồi bỏ chạy.
Tôi nắn con gấu dính bẩn kia, cảm thấy hơi thích thú, đây phải chăng là một phần thưởng cho lòng tốt?
Hôm đó rơi vào khoảng thời gian cao điểm của xe cộ quay trở về sau kỳ nghỉ, bãi đất trống nhét đầy những xe là xe, khó khăn lắm tôi mới luồn lách ra khỏi nơi đó để đến được trạm chờ xe bus.
Trong khi tôi đang bị thu hút bởi những mẻ khoai lang nướng ở hàng quán bên cạnh, âm thanh ken két của một chiếc xe điện vang lên từ phía sau, tôi vô thức bước về phía trước nơi giao giữa lòng đường và lề đường, nào ngờ bản thân lại không cẩn thận, hụt chân loạng choạng bước xuống cả lòng đường nơi xe cộ đang tấp nập qua lại.
Trong lúc hoảng loạn, ai đó kéo tôi lên lại lề, theo quán tính thì người tôi xoay một vòng rồi mới đứng vững, cũng vào lúc đó, một chiếc xe vụt qua tôi, chỉ cách đúng khoảng cách của cái ba lô mà tôi đang đeo trên vai.
Người lái xe dường như mắng tôi một câu “Bị đui à!” nhưng tôi không hơi đâu mà bận tâm, sống c.h.ế.t trong gang tấc đã khiến não bộ của tôi dừng hoạt động trong phút chốc rồi.
Tôi ngó nghiêng xung quanh, chỉ thấy một vài cô dì chú bác cách đó ba mét đang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Chàng trai trẻ, đồ của cậu rơi rồi kìa!” Một người hơi cô lớn tuổi nhắc nhở.
Lúc này tôi mới nhận ra, con gấu bông mà cô bé ăn xin vừa cho tôi đã nằm bẹp dí dưới lốp bánh xe của chiếc xe vừa sượt qua.
Tôi nhặt con gấu bị ép phẳng lì lên, sau khi con gấu bông bị biến dạng, trên miệng của nó rách toạc ra một lỗ tròn, trông hơi đáng sợ, trong lòng tôi cũng hẫng đi một nhịp vì cảm thấy chuyện này có vẻ kỳ lạ.
Một số cô chú có tuổi bắt đầu lên tiếng nhắc nhở tôi đi đứng cẩn thận hơn, cũng từ những người ngoài cuộc này tôi mới biết rằng khi tôi vô tình ngã xuống lòng đường thì không ai ở sau lưng bắt lấy tôi cả.
Vậy thì thứ sức mạnh mà tôi cảm nhận được lại là chuyện gì nữa vậy? Đại nạn không chết, tôi quá phấn khích nên không quan tâm những chuyện khác nữa, có lẽ thật sự trong vô hình vẫn luôn tồn tại thứ gì đó chăng, tôi vừa làm việc thiện nên mới may mắn thoát khỏi tai nạn c.h.ế.t người.
Khi tôi trở về đến ký túc xá, ba người bạn cùng phòng khác đều có mặt, vì vậy tôi ngay lập tức kể cho họ nghe về chuyện này.
Không ngờ, cả ba người đều đồng loạt cười nhạo tôi, họ cho rằng tôi đang bịa chuyện, ngay cả khi tôi lấy ra con gấu bông bị cán dẹp thì họ cũng không tin câu chuyện tôi kể.
Tôi lười giải thích thêm với bọn họ, sau khi phân loại quần áo, tôi bắt đầu lướt Tieba, một bài post trong cộng đồng trường nhanh chóng thu hút sự chú ý của tôi.
<<Ở hiền gặp lành, đại nạn không chết>>
Đây là tiêu đề của bài post còn nội dung thì hoàn toàn giống như những gì tôi đã trải qua trong ngày hôm nay.
Người này kể rằng, vài ngày trước ở công viên anh đã giúp đỡ một cô bé, cô bé này cũng nhét vào tay anh một con gấu bông, sau đó khi anh ta rời khỏi công viên thì gặp phải sự cố rơi vật thể ở nơi cao của tòa nhà đang xây dựng, anh ta cũng thoát nạn trong gang tấc với một sự giúp đỡ từ “thần” nhưng con gấu bông thì bị đè nát tươm.
Điều khiến tôi bất ngờ là trong khu vực bình luận cũng có người bình luận “+1”.
Cô bé đó là ai?
Đây là suy nghĩ đầu tiên của tôi sau khi đọc bài viết này.
Sau đó, cũng có người đã mô tả trải nghiệm tương tự của bản thân, tôi đếm thử thì thấy có 5 người.
Cùng một cô bé, cùng một con gấu bông, cũng sống sót sau tai nạn, nếu nói trong chuyện này không có sự liên quan thì rất khó để thuyết phục người khác.
[ – .]
Ai đó đã lập nên một nhóm, vì để ngăn các nhân viên không liên quan cố tình tham gia nhóm, người này đã sử dụng đặc điểm của gấu bông để thiết lập câu hỏi xác nhận quyền truy cập.
Khi tôi vào nhóm, thông tin nhóm hiển thị có tất cả 11 người, xem ra có một vài người giống tôi vậy, sống ẩn chẳng lên tiếng trong bài post.
Nhìn vào lịch sử của nhóm, nhóm đã được tạo từ hơn mười ngày trước, tên của chủ sở hữu nhóm là Nghiêm Quân, tôi đã thấy qua cái tên này trong bài đăng.
Tôi nhận thấy, lần cuối cùng có người tham gia nhóm vào ba ngày trước.
Nhìn vào những lịch sử tin tức trong nhóm, ngoại trừ kể về trải nghiệm của bản thân ra thì phần lớn đều đoán danh tính của cô bé.
Cuối cùng, ý kiến của mọi người được chia làm 2 nhóm: Một là, cô bé là một người dị năng có thể khiến người khác tránh né được sự sống và cái chết; Hai là, mọi người có xu hướng tin vào huyền học, tin rằng cô gái là sứ giả của Thần chết, bằng cách thông qua bài kiểm tra về lòng tốt thì sẽ có cơ hội sống tiếp, phương thức sống tiếp chính là con gấu bông c.h.ế.t thay.
Thoạt nhìn, cả hai luồng ý kiến đều vô cùng vô nghĩa, nhưng khi thảo luận về cuộc gặp gỡ kỳ lạ của chúng tôi với cô bé lại cảm thấy ở mức độ nào đó thì nó cũng có ý nghĩa.
Sự tham gia của tôi khiến cho nhóm hoạt động sôi nổi trở lại, như những người khác, tôi cũng kể lại trải nghiệm của bản thân cho mọi người nghe.
Thật bất ngờ, chủ nhóm đã tiến hành một buổi nói chuyện mang tên “Cuộc trò chuyện của người may mắn” và đề xuất mọi người gặp mặt nhau.
Một số người ngay lập tức trả lời “Được”, họ còn nói rằng mọi người đều là “Đứa con trời chọn” có cùng trải nghiệm, cũng nên tập hợp lại rồi gặp gỡ nhau, làm quen với nhau trong hiện thực, có thêm bạn bè âu cũng là chuyện tốt.
Tôi nhìn bốn chữ “Đứa con trời chọn” và cảm thấy có chút buồn cười nhưng cũng quyết định tham gia vào cuộc vui này.
Vậy nên tối đó chúng tôi đã hẹn gặp nhau ở đâu đó trong sân vận động lúc 7 giờ tối.
Tôi liếc nhìn ba người trong ký túc xá, muốn chứng minh với họ rằng những gì tôi nói là sự thật rồi sau đó chế nhạo họ một trận, nhưng suy nghĩ lại, tôi thấy chuyện này có chút kỳ quái nên tôi quyết định tạm thời không nói với bọn họ nữa.
Gió buổi tối rất mát mẻ, có nhiều người tập luyện trong sân vận động, cũng có vài người thì trò chuyện và đi dạo, vì vậy việc tập hợp của chúng tôi trông không có gì là kỳ lạ cả.
Nhóm 11 người thì đã có mặt được 10 người, sáu nam và bốn nữ, một số ít đi cùng với bạn trai hay bạn gái, cũng có người đi cùng bạn cùng phòng đến, tổng cộng gồm 18 người có mặt tại nơi hẹn.
Trưởng nhóm @tên người không đến vào trong nhóm, nhưng không nhận được câu trả lời, chúng tôi nghĩ rằng người đó bận việc nên cũng không quá để tâm.
Mọi người dùng tên mạng để tự giới thiệu về bản thân, một vài người trong số họ đã gây ấn tượng sâu sắc với tôi.
Trưởng nhóm Nghiêm Quân là một cô gái có khí chất sắc bén, dường như rất có năng lực tổ chức.
Ngỗng Nhảy Múa Múa là một cậu nam sinh có tính hướng ngoại, chẳng mấy chốc đã hòa hợp với mọi người.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Chuột Manh Manh là một cô gái rất nhút nhát, người phát biểu, trao đổi ý kiến cùng mọi người là bạn trai của cô.
Đại Sư Cola đi cùng nhiều người nhất, tính cả bạn cùng phòng của cậu ấy thì có đến tổng cộng 3 người.
Lâm Hạ và Nghiêm Quân quen biết nhau, bọn họ dường như là trưởng và phó trưởng của một câu lạc bộ nào đó.
Bốn người còn lại thì giống tôi, sau khi giới thiệu ngắn gọn thì họ hiếm khi lên tiếng nhưng mỗi người trong số họ cũng mang theo một người bạn, khiến tôi trông có chút đơn thương độc mã.