Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 10 - Hết

24

Hiểu lầm đã được giải quyết xong.

Phong Mẫn không chờ nổi nữa, lập tức cầu hôn tôi.

“Du Du, anh sẽ mãi mãi tốt với em. Trước đây anh không hiểu em quan tâm điều gì, anh luôn cho rằng chỉ cần chúng ta ở bên nhau, thì dù có chuyện gì xảy ra chúng ta cũng sẽ cùng nhau đi đến cuối cùng.”

“Cho đến năm năm trước, ngày em nói chia tay, anh mới thực sự hiểu là trời sập. Anh đả kích rất lớn, thậm chí bắt đầu nghi ngờ mình có thực sự hiểu em hay không.”

trở về nước, việc đầu tiên anh làm là gặp em. Anh nghĩ em đã kết hôn rồi, em không biết anh ghen tị đến mức đâu, lúc đó anh như sạch lý trí vậy.”

“Anh không để tâm việc em có con, đó là lỗi của anh. đó anh không khiến em tin tưởng mình. Bây giờ anh đã hiểu rồi, sau này, chỉ cần em , anh cũng sẽ không giấu em bất cứ điều gì nữa, lấy anh nhé?”

Phong Mẫn nói rất chân thành.

Tôi suýt nữa đã đồng ý với anh.

tôi kìm lại.

Bởi Nguyên Nguyên còn biết gì cả.

“Xin lỗi, bây giờ em đồng ý với anh.”

Phong Mẫn vô cùng đau khổ.

Nửa tháng sau, anh biến hoàn toàn.

Tôi tự giễu trong lòng. 

Phong Mẫn luôn rất kiên trì, vậy anh lại dễ dàng buông bỏ tôi như vậy.

, bố bảo tôi đi đến bữa tiệc xem trá hình, tôi đã đồng ý.

“Du Du, lần này có rất nhiều người trẻ tài năng, con đừng kén cá chọn canh nữa nhé.”

Tôi gật đầu, quay người dẫn theo Nguyên Nguyên đi cùng.

biết thân phận của tôi, đôi ai cũng sáng rực, thi nhau đến làm quen.

Cho đến tôi kéo Nguyên Nguyên lại bên cạnh mình.

“Quên giới thiệu, đây là con trai tôi, thằng bé tên Nguyên Nguyên, con ruột đấy.”

Trong khoảnh khắc, tôi rõ sự lúng túng gương của , thậm chí còn có vài biểu khó chịu không nói thành .

Tôi cười lạnh trong lòng, chuẩn quay người rời đi cùng Nguyên Nguyên.

Đột nhiên, tôi mọi ánh đổ dồn về phía sau mình.

trợn to , như không tin nổi điều gì đó, ngây người ra nhìn.

Tôi khó hiểu quay đầu lại.

Thứ đầu tiên tôi nhìn không phải là Phong Mẫn ăn mặc lòe loẹt hơn cả chim công kia.

là tấm led màu hồng được trợ lý của anh giơ cao đầu, viết tám chữ: “Bố dượng của con trai Khúc Hiểu Du.”

Những người nhận ra Phong Mẫn đều ngẩn người ra, biểu trở nên hết sức kỳ quái.

Dường như không tin được rằng vị doanh nhân trẻ tuổi đang làm mưa làm gió thương trường này lại có … không chú trọng hình tượng như vậy.

Ngay cả trợ lý cũng lộ rõ vẻ xấu hổ.

Phong Mẫn lại tỏ ra vô cùng bình thản, tiến đến gần tôi.

Anh giả vờ như không để ý, : “ nói em đến tham dự buổi tiệc xem này, , có vừa ai không?”

Phong Mẫn nói như thuận miệng , rõ ràng đang căng tai ngóng.

Tôi nhìn tấm bảng đèn đầu anh, không nhịn nổi : “Anh không à?”

Ai ngờ, Phong Mẫn lại làm bộ vô tội.

lại chứ? Ở đây, trong số những người cùng tuổi với anh, có ai giỏi hơn anh không? toàn là cậu ấm cô chiêu được nuông chiều từ nhỏ, nhiều người còn đang ăn bám gia đình. Còn anh thì tự tay gây dựng sự nghiệp, tài sản sắp vượt qua một nghìn tỷ rồi. Dạo này anh đang làm thủ tục chuyển nhượng tài sản cho em đấy. Như vậy còn không đủ tư cách làm bố dượng của Nguyên Nguyên, thì còn ai có tư cách nữa?”

Anh cố tình cao giọng một chút.

Những người xung quanh được đều nghẹn họng, thậm chí còn nghiến răng túm anh lại đ á n h cho một trận.

Cũng có người lén lút thì thầm xem có phải Phong Mẫn đ i ê n rồi không, lại chuyển hết tài sản cho tôi.

Tôi nói của Phong Mẫn làm cho giật mình.

Hóa ra, không phải anh bỏ cuộc, là đi làm thủ tục chuyển nhượng tài sản cho tôi?

tầng hai, các bậc trưởng bối cuối cùng cũng phát hiện ra sự náo nhiệt ở chỗ tôi.

Trong đó bao gồm cả bố tôi và cậu tôi.

“Du Du, chuyện này là vậy?”

25

Trở về nhà cũ.

Phong Mẫn căng thẳng ngồi ngay ngắn ghế.

Nhìn còn ngoan ngoãn hơn cả học sinh tiểu học.

Lúc anh ấy biết chủ tịch Tập đoàn Khúc Hoàn Bá Nghiệp là ba tôi, biểu của anh rất…

Phong Mẫn còn xấu hổ liếc cậu tôi vài lần.

Nghĩ đến chuyện anh từng nghi ngờ tôi là “tiểu tam” của cậu mình, trong lòng tôi còn tức.

Không ngờ, bố tôi uống trà xong, ném ra một câu như tiếng sét giữa trời quang: “Bảo năm năm qua Du Du con không chịu lấy chồng. Lại còn nói ba của Nguyên Nguyên rồi, hóa ra là xảy ra nhiều chuyện như vậy. Con đúng là… coi chúng ta mù hết à, không Nguyên Nguyên và thằng kia nhau đến ?!”

Phong Mẫn xong này, há mồm đến mức suýt nữa rớt cả cằm xuống đất.

Anh nhìn tôi rồi lại nhìn Nguyên Nguyên.

Đến kịp phản ứng, anh đã nhảy dựng .

Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, kích động : “Du Du, em nói cho anh biết, Nguyên Nguyên là ? Nó là con trai ruột của anh đúng không?!”

Tôi còn kịp trả .

Nguyên Nguyên đột nhiên bĩu môi, chạy thẳng lầu, tự nhốt mình trong phòng.

Tôi biết, chắc chắn Nguyên Nguyên giận trước đây tôi nói dối rằng bố nó đã .

Tôi vội vàng chạy xin lỗi thằng bé.

Nhìn Nguyên Nguyên không thèm để ý Phong Mẫn, trong lòng tôi khá hả dạ.

Ai bảo lúc trước anh nói năng cay nghiệt như vậy chứ?

Cứ nhớ đến chuyện tôi nói chia tay thì anh lại mỉa mai, nói tôi chia tay anh anh quá nghèo.

Vừa về nước đã nghĩ tôi tiền gả cho người khác, còn làm “vợ bé” của người ta.

Tôi có tha thứ chuyện anh kích ơn cứu mạng bù đắp cho Tiêu Sở Sở, rồi cô ta lợi dụng.

chuyện Phong Mẫn hiểu lầm tôi, tôi ghi thù.

Phong Mẫn còn dỗ dành được Nguyên Nguyên thì phát hiện tôi đang đứng xem náo nhiệt bên cạnh.

Mặc dù EQ của anh rất thấp, hình như cũng nhận ra tôi còn giận.

Không biết Phong Mẫn nghĩ gì, anh bỗng chạy xuống lầu lấy vỏ sầu riêng, quỳ ngay trước tôi.

“Du Du, anh sai rồi. Anh biết Nguyên Nguyên rất em, hãy để anh gặp con đi. Anh còn được ngắm kỹ thắng bé nữa!”

Cả tôi và gia đình đều sững sờ.

Đó là vỏ sầu riêng thật đấy.

Quỳ thêm vài phút nữa thôi là đầu gối sẽ m á u t h ị t lẫn lộn.

Tôi đành phải gõ cửa phòng con trai: “Nguyên Nguyên, con nói cho biết được không, tại con lại tự nhốt mình như vậy?”

Phong Mẫn và cả gia đình tôi đều căng tai .

Không lâu sau, từ trong phòng vang giọng nói cực kỳ ấm ức của Nguyên Nguyên: “Chú kỳ lạ nói con xấu. từng bảo con bố ruột nên mới xấu. đó Nguyên Nguyên không tin, ai cũng nói con , rất đẹp. Nguyên Nguyên không ngờ nói thật… Huhu, ông bà ngoại cũng nói con bố ruột. Nguyên Nguyên buồn lắm, con chú kỳ lạ này, cũng xấu y như chú ấy!”

Tôi trợn tròn , nhìn Phong Mẫn, đối .

Sau đó, suýt nữa thì tôi bật cười thành tiếng.

Hahaa, luật hoa quả không bỏ sót một ai.

Đây chính là quả táo trong truyền thuyết đúng không?

Tôi cố nén cười.

Phong Mẫn thì sốt ruột đến mức không biết làm gì, vội vàng xin lỗi Nguyên Nguyên qua cánh cửa, nói nó là đứa trẻ đáng yêu nhất đời.

Nguyên Nguyên không chịu mở cửa, anh gần như tự tát mình vài cái.

Lần này Nguyên Nguyên rất kiên quyết. 

Dù Phong Mẫn có dỗ đi nữa, nó vui thì vui không chịu gọi anh là “bố”.

Phong Mẫn hết cách, tấn công từ phía tôi, anh lại cầu hôn tôi một lần nữa, tổ chức một đám cưới thật lớn.

Như vậy, anh mới có danh chính ngôn thuận sống chung, ngày ngày tiếp cận Nguyên Nguyên, xin thằng bé tha thứ.

Tôi mỉm cười đáp lại: “Nguyên Nguyên còn tha thứ cho anh, chuyện đám cưới ấy à, anh cứ tổ chức hoành tráng trong mơ đi.”

Phong Mẫn đứng ngẩn người, hận không quay về ngày gặp tôi trong căn biệt thự đó để đ á n h cho bản thân mình một trận.

-Hết-

Tùy chỉnh
Danh sách chương