Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sáng sau, sương chưa tan.
xa ta đại tỷ đứng dưới dài dẫn đến học .
Ánh sớm rọi lên nàng, tà váy lay động gió nhẹ, chu trâm sáng rực tóc cũng không át được tiên tư toát ra khắp .
Vạn ngàn phong hội tụ nàng, chói mắt đến nỗi ta đau nhói.
Ngọn lửa vô danh bỗng chốc bốc cao.
ánh mắt nàng sắp lướt đến, ta vội xoay , bước về con nhỏ vắng dẫn vào viên.
Tố Tuyết hối hả đuổi theo, nắm lấy tay áo ta.
“Tiểu thư, đại tiểu thư vẫn đang đợi dưới .”
Ngọn tà hỏa ta chẳng chỗ phát tiết, nghe vậy liền hất mạnh tay nàng ra, lạnh lùng chằm chằm nha hoàn đi theo ta nhỏ.
“Ngươi thương nhớ nàng như thế? Hay là ta lập tức thưa với mẫu , đưa ngươi đến phòng nàng hầu hạ, chẳng càng vừa ý ngươi?”
Sắc mặt Tố Tuyết trắng bệch, quỳ rụp con đá lạnh băng, trán nện mạnh đất.
“Tiểu thư bớt giận! Nô tỳ biết sai ! Nô tỳ không dám nữa!”
Tiếng dập đầu nặng nề đập thẳng vào ta, gọi về một chút không nỡ.
Ta nhắm mắt lại, ép cơn giận đang cuộn trào.
“Đứng lên đi. không cần theo hầu nữa, trở về nghỉ ngơi. Vết thương chưa lành thì chớ ra ngoài, kẻo bị ta nói ta hà khắc với hạ nhân.”
3
học , kim đồng hồ Tây Dương đến giờ vào lớp.
Vị trí đại tỷ vẫn trống không.
ta lướt một tia vui sướng kín đáo.
Tiên sinh sắc mặt nghiêm khắc bước vào, quét mắt chỗ ngồi trống ấy, bắt đầu giảng .
Mãi đến nửa buổi học trôi , ngoài cửa mới vang lên tiếng thở dồn dập, bị kìm nén.
Đại tỷ vịn khung cửa, hơi thở rối loạn, trên trán rịn mồ hôi mịn.
Nàng cúi đầu đứng ngoài cửa, giọng theo hơi thở gấp:
“Thưa tiên sinh, học trò đến trễ .”
Tiên sinh như không nghe , tiếp tục giảng dạy.
Nàng cứ thế cứng ngắc mà đứng, nghe trọn cả một tiết học.
Niềm vui thầm kín ta giống như mặt nước bị ném vào một hòn đá, từng vòng từng vòng khuếch tán ra.
Đi trễ, theo quy củ, là chịu đòn.
Nàng hưởng vinh quang đắc ý bao lâu, cũng nên nếm thử mùi vị này .
Ý nghĩ ấy khiến chính ta giật mình, lại không kiềm nổi sự mong chờ.
Cuối cùng, tiên sinh đặt sách , mí mắt hơi nhấc:
“Vào đi.”
Đại tỷ như được đại xá, bước vào thì dáng đi hơi loạng choạng.
Ánh mắt nàng lướt ta, theo vài phần dò xét.
Ta cúi đầu, chăm chú vào trang sách, không nhúc nhích.
Ánh mắt tiên sinh đảo giữa chúng ta, lại chẳng nhắc đến thước phạt, hỏi:
“ vở đâu?”
đại tỷ vẫn như thường lệ, ngay ngắn tinh xảo.
Điều tiên sinh hỏi, nàng đều trả lời trôi chảy, mạch lạc.
Ta trơ mắt hàng chân mày đang nhíu chặt tiên sinh dần giãn ra, cuối cùng hóa thành động tác vuốt râu gật đầu.
“ vở tiến bộ, tạm chấp nhận được.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Ngữ khí tiên sinh chậm lại:
“Đi trễ vốn chịu trách, niệm tình ngươi thường ngày siêng năng lại là lần đầu phạm, miễn. Song coi như răn dạy, vở gấp đôi, không được sai sót.”
Đại tỷ cúi lễ thật sâu, dáng vẻ cung thuận:
“Học trò xin tuân theo giáo huấn tiên sinh.”
Giờ nghỉ, nàng ghé bên ta, khẽ nắm tay áo ta, giọng theo chút ấm ức:
“Huệ Huệ, sáng ta đợi muội ở rất lâu mà chẳng . Sốt ruột quá, ta chạy đến viện muội tìm, Lý ma ma lại nói muội đến học . Có mình muội không khỏe?”
Ta đè nén chua xót ghen ghét cổ họng, trên mặt nở một nụ cười ngoan hiền áy náy, kín đáo rút lại tay áo.
“Đa tạ đại tỷ lo lắng, sáng muội dậy muộn một chút, sợ lỡ giờ nên bèn đi lối nhỏ viên, vội vàng quá lại quên báo cho tỷ biết, đó là lỗi muội.”
Đại tỷ ta thật lâu, mới khẽ gật đầu, khóe môi nở ra nụ cười dịu dàng.
“Không sao, muội bình an là tốt .”
Nỗi ghen ghét âm ỉ ta như rêu xanh âm thầm sinh sôi ẩm thấp, ngày một dày đặc.
Một khoảng thời gian, ta cố tình xa cách đại tỷ.
Bất kể nàng mời ta thưởng , uống trà hay trò chuyện, ta đều lấy cớ “học nghiệp nặng nề, không dám lơ là” để chối hết.
Nàng vẫn như mọi , theo nụ cười ấm áp, đưa tay muốn xoa đỉnh đầu ta.
“Chăm đọc sách là tốt cũng biết thương lấy mình. Trời có sập , có đại tỷ thay muội gánh.”
Ngẩng đầu lên, tay áo nàng lan tỏa hương thơm quen thuộc, bàn tay dịu dàng đặt .
Thế mùi hương ấy chui vào khứu giác ta lại bỗng hóa thành ngọt ngấy, dính chặt, xộc thẳng vào tim gan khiến ta dậy sóng.
Ta vô thức né tránh bàn tay ấy, vội tìm cớ bỏ đi.
Ngày đó, vừa ra khỏi học , Hạ quản gia khom đứng chờ ngoài .
ông ta, ta biết phụ lại triệu kiến đại tỷ.
Khóe môi đại tỷ theo ý cười, đầu mày cuối mắt ẩn giấu sự kiêu hãnh khó phát hiện.
“Hồi bẩm phụ , nữ nhi lập tức tới ngay.”
Nàng quay đầu ta, bàn tay trắng nõn theo thói quen muốn xoa đầu ta giữa chừng khựng lại, dịu giọng nói:
“Nước móng phụng tiên mới hái, chờ tỷ về, chúng ta cùng nhuộm móng nhé?”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, tiễn nàng theo Hạ quản gia đi xa.
4
Bóng dáng ấy khuất dần , ta nghi hoặc lại như dây leo điên cuồng mọc tràn.
Phụ triệu nàng, rốt cuộc là vì việc gì?
Đến bừng tỉnh, ta mới nhận ra bản vô thức đi theo sau.
xa trông cánh cửa nặng nề thư phòng khép lại sau lưng nàng, im lặng không một tiếng động.