Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

“Lại đây, Trần Trần, mau nếm thử .”

Mẹ toe toét, mắt long lanh, cứ dán chặt vào Trần – em gái tôi, đang cúi đầu bấm điện thoại.

“Sáng nay mẹ chợ giành được mớ tươi rói, sống hẳn hoi! Mẹ đặc biệt rim dầu cho con, chẳng phải món khoái khẩu của con sao?”

Em gái liếc , cong môi:

“Cũng được mẹ, mùi thơm ghê.”

bả tiện tay ngay con to béo nhất.

Mẹ híp mắt, kiểu vừa được phát huân chương. Bà tháo tạp dề, ngồi hẳn xuống cạnh em gái, ánh mắt nịnh nọt khỏi cãi:

này cũng gạch đầy, mẹ chọn kỹ lắm. nghêu xào cay này, mấy hôm trước con bảo thèm mà, ăn lẹ khi nóng .”

Tôi ngồi đối diện, trước mặt bát trắng trơ trọi.

Hôm ngày 18 tháng Sáu âm lịch, sinh nhật tôi.

Tôi cánh gà lạc lõng ở mép , giữa cả rừng sản, trông vừa tội vừa buồn . Tôi lặng lẽ miếng, né qua và nghêu xào cay đỏ rực.

Món cánh gà coca ấy, cộng thêm mấy rau xào, những thứ duy nhất tôi có thể ăn.

“Chị, chị ăn à? Tươi lắm .”

Trần vừa bóc vừa hỏi, tỉnh bơ.

Mẹ lúc này mới liếc tôi, ánh mắt nhạt đồ trang trí.

“À, con bé hả.”

tỉnh rụi, kiểu đương nhiên:

“Nó ứng sản, ăn vô nổi mẩn, phiền phức lắm.”

Rồi lại quay sang em gái, ngọt mật:

“Ăn chậm thôi Trần Trần, ai giành đâu, coi chừng vỏ đâm môi.”

Phiền phức.

Hai chữ rơi thẳng vào ngực tôi, nhói buốt. bà biết rõ tôi ứng sản. Nhưng trong mắt bà, ứng khuyết điểm làm vướng víu.

Trần thích sản, nên bữa trong nhà lúc nào cũng xoay quanh khẩu vị của em. tôi – kẻ ứng – mãi phải nép mình ở góc .

Đến gần cuối bữa, trên lại miếng cánh gà coca. Tôi do dự, rồi vẫn .

Ánh mắt mẹ thoáng lướt qua, nhanh đến mức ảo giác. Bà gì, cúi xuống thêm càng đầy gạch bỏ vào bát Trần.

Ăn , em gái xoa bụng, ợ :

“No quá, xuống dưới dạo tiêu thôi.”

Mẹ lập tức tỏ thương:

“Trời đất, đã bảo ăn chậm rồi mà. Mẹ với con.”

Tiện miệng bà quay sang tôi:

Nguyệt, con dọn dẹp bếp , mẹ đưa em xuống tiêu .”

, “cạch” tiếng, cửa đóng lại.

Tôi toàn vỏ , vỏ , vỏ nghêu… trong lòng nghẹn đến khó thở.

Thu dọn , ngoài phòng khách vang lên tiếng TV, xen lẫn tiếng mẹ với em gái rì rầm . Tiếng nước chảy trong bếp cũng chẳng át nổi khí ấm áp ngoài kia.

Đến khi tôi treo chiếc nồi cuối cùng, bếp sạch bóng, TV ngoài kia cũng im. Cửa phòng ngủ chính đóng chặt, chắc họ đã nghỉ.

Ba ngày sau, chiều tan làm, tôi về nhà. Trong túi nguyên chiếc vòng vàng tôi vừa mua ở Lão Phượng Tường cho mẹ.

Dạo trước, bà cứ nhắc mãi chuyện dì Lý – bạn nhảy quảng trường – được con gái mua tặng vòng vàng. Kể chuyện mà quên ám , kiểu hint rõ mồn tôi cũng nên mua cho bà .

Hôm nay vừa nhận thưởng, có tiền trong tay, tôi phi thẳng tiệm vàng.

Mẹ ngồi trên ghế sô-pha, cầm remote bấm liên tục đổi kênh, ánh mắt lơ đãng chẳng nhập tâm.

Tôi thay dép , vừa tính lôi vòng vàng tặng bất ngờ, bên tai vang lên mẹ.

Nguyệt.”

thèm tôi, mắt vẫn dán vào TV nhảy kênh liên tục, nhàn nhạt kiểu chuyện thời tiết:

“Thực con cũng khá tham ăn đấy.”

tay đang để trong túi của tôi khựng cứng.

Tôi tưởng mình nghe nhầm:

“Gì ạ?”

Mẹ cuối cùng cũng rời mắt khỏi màn hình, quay sang tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương