Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 10

Nỗi chua xót, bất cam, phẫn nộ dồn nén suốt bao năm cuối cùng cũng bùng ra.

Tôi thẳng vào mắt nó, giọng bình tĩnh lạnh rợn:

, điều tôi ghét là bộ dạng bây của em.”

Nó khựng lại, không tin nổi tôi lại nói thế.

“Rõ ràng mọi thứ tốt , nhiều , từ lớn, đều là của em.

Trứng lòng đào là của em, quần áo mới là của em, quan tâm và yêu của mẹ là của em, ngay cả sinh nhật của tôi cũng thành bữa tiệc hải sản em.

Em hưởng hết, coi hiển nhiên.

ngay cả số tôi cực khổ dành dụm, vốn thuộc về tôi, bị mẹ lén đưa em mua nhà, em cũng thể tỉnh queo nói một mượn tạm’.”

Tôi nhếch môi, giọng châm biếm:

“Em hưởng hết mọi ưu ái, lại muốn tỏ ra điều với tôi, kiểu em mới là người chịu thiệt, đứng giữa hòa giải? Em nói tôi vô lý gây vậy? , cái điều và lời hay ý đẹp của em, giả tạo mức khiến tôi thấy ghê tởm.

Tôi không cần em xin hộ, càng không cần cái gọi là tha thứ của em.”

Mặt đỏ bừng, muốn phản bác nghẹn không ra nổi nào.

“Nguyệt Nguyệt.”

Giọng ba tôi vang lên phía sau, mệt mỏi:

“Bớt nói vài đi con. Người một nhà, hà tất vậy. Tòa cũng xử rồi, mẹ con sẽ tìm cách trả. này bỏ qua đi. Mẹ con tính nóng, miệng lưỡi độc bụng thì…”

Tôi cắt ngang, thẳng người đàn ông gần vắng mặt cả tuổi thơ tôi, và mỗi lần mong êm đẹp:

“Ba, ba rõ, mẹ thiên vị thế nào, từ lớn, ba rõ .”

Ánh mắt ông thoáng dao động, né tránh.

Tôi cười chua chát:

lẽ, trong lòng ba vẫn chút cảm với con. cảm ít ỏi ấy, so với thiên vị ba mẹ dành , quá bé… mức thể bỏ qua.

của ba, giống hệt im lặng bây , vô dụng. Ba không thay đổi gì, thậm chí chẳng dám vì con nói mẹ một là không công bằng.

Ba muốn con điều, nhẫn nhịn, hy sinh giữ cái vỏ bọc ‘gia đình hòa thuận’ này.”

Tôi thẳng, buông lạnh lẽo:

“Xin lỗi, con không làm .”

Tôi lướt qua đang đứng đơ tượng và ông ba ngậm miệng nuốt lời, mắt tôi dán xuống bậc thềm.

Mẹ tôi đứng đó, mặt tái mét thiếu máu lâu năm.

Trong mắt bà, không lấy nổi một chút áy náy.

Tôi đi từng bước xuống, dừng ngay trước mặt bà.

“Mẹ, từ lớn, con chưa bao cảm nhận của mẹ, dù một chút.

bây , con rõ rồi, thấu rồi, và con cũng không cần nữa.

Tạm biệt, giữ gìn sức khỏe.”

Nói xong, tôi chẳng buồn thêm ai.

Mẹ à, con chưa từng từ mẹ, thật ra con cũng chẳng cần cái rẻ rúng đó.

Cảm ơn mẹ, nhờ ích kỷ của mẹ con thừa hưởng trọn combo ích kỷ này.

Từ nay, con yêu .

Số mười lăm vạn kia, cuối cùng cũng lết về tài khoản của tôi nhờ cưỡng chế thi hành án.

mấy con số lạnh ngắt đó, làm sao sưởi nổi trái tim tôi vốn nguội lạnh từ lâu.

Tôi nghỉ việc, xách vali dọn qua một thành phố mới.

Tôi vẫn mê , cái mê này sạch sẽ và lành mạnh.

Một phần sống, một phần đầu tư tương lai, và phần bự chiều chuộng bản thân.

Tôi đổi điện thoại đời mới , sắm cái máy ảnh ao ước từ lâu, tự thưởng hẳn một cái vòng vàng to tướng.

Cuối cùng thì tôi cũng hiểu, ý nghĩa bự của quyền lựa chọn và cái gan nói “không”.

Lại thêm một mùa sinh nhật.

Tôi ngẩng đầu trời xanh, kiên định nói với :

“Chúc mừng sinh nhật, Nguyệt.”

“Từ nay, yêu .”

Tùy chỉnh
Danh sách chương