Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 2:
Anh ta ngừng lại một lát, giọng nói trở nên thể đang ban ơn:
“Yên tâm đi, khi em gả qua, anh sẽ không em thiệt đâu. Mẹ anh nói mỗi tháng sẽ cho em ba ngàn tiền tiêu vặt, đủ em mua quần áo và trà sữa rồi.”
“Với lại, anh muốn giữ tiền giùm em cũng là anh quản lý tài chính . Đàn ông mà, cầm tiền mới là lẽ thường. Đó là quy củ nhà anh.”
Tôi suýt bị mấy lời trơ trẽn đó làm tức phát khóc.
“Quy củ? Căn hộ tái định cư đứng anh, cũng là quy củ nhà anh à?”
“Tất nhiên rồi!” – Lâm Vĩ cao giọng – “Hạ Hạ, anh là đàn ông, là trụ cột nhà, không đứng anh thì đứng ai? Em là phụ nữ, gì chứ? Anh nói lại lần , anh thiếu giác an toàn, viết anh mới khiến anh yên tâm, đó cũng là cách em thể hiện yêu với anh!”
Tôi hít sâu một hơi, lòng hoàn toàn nguội lạnh.
“Lâm Vĩ, bạn thân em cưới chồng, chồng ấy muốn ấy yên tâm nên trước khi cưới đã chủ động thêm ấy vào sổ đỏ căn nhà.”
Điện thoại im lặng vài giây, rồi là giọng Lâm Vĩ giận dữ:
“Sao em có thể so với mấy người tầm thường đó? Nhà anh là gia đình có học! Nói chuyện , sao em cứ kéo tiền vào? Hạ Hạ, anh thật sự rất thất vọng về em!”
“Chẳng lẽ em nhà em sắp có tiền nên chướng anh rồi? Muốn đá anh tìm thằng giàu ?”
Tôi chẳng buồn đôi co .
Anh ta nghiêng về phía nào, là người sao, đến người mù cũng .
“Lâm Vĩ, anh nói .” – Tôi bình tĩnh đáp – “Trước đây là do tôi mù .”
“Em… em có ý gì?”
“Tức là, cái nhà Lâm cao quý mà các người luôn hào, tôi trèo không nổi. Tiền, xe, nhà mà các người muốn, một xu cũng đừng hòng lấy .”
“Tạm biệt. Không , nói là vĩnh biệt.”
Nói rồi, tôi dập máy, chặn toàn bộ số của nhà anh ta.
Tôi đó quay lại nhóm “Gia đình Lâm thân thiết yêu thương” nơi vẫn còn đang hào hứng bàn tính tiền giải tỏa nhà tôi thế nào.
Tôi gửi một tin nhắn cuối cùng:
“ ơn các người đã diễn một vở khỉ thật đặc sắc. Hai triệu sính lễ, xe sang một triệu hả? OK, bà đây mua cho mình.”
Rồi tôi tag thẳng Lâm Vĩ:
“Cút đi càng xa càng tốt.”
Ngay đó, trước khi kịp tràn vào chửi rủa hay spam dấu hỏi, tôi nhấn “rời khỏi và chặn nhóm”.
Thế giới, bỗng nhẹ bẫng chưa từng ồn ào.
tay với Lâm Vĩ xong, việc đầu tiên tôi làm chính là đến thẳng showroom 4S, đặt mua cho mình một chiếc Aston Martin màu trắng.
gương tươi cười nhiệt của nhân viên bán hàng, cơn giận lòng tôi cuối cùng cũng nguôi chút ít.
Mẹ tôi khi toàn bộ sự việc, tức đến mức suýt lao đến nhà Lâm gây chuyện, may mà bị bố tôi cản lại.
“Giận với mấy loại người đó làm gì cho mệt.” – Bố tôi vỗ vỗ lưng mẹ – “Con gái mình xứng đáng có điều tốt .”
Lòng tôi ấm lên, nhủ gác hết mọi chuyện lại phía .
Cuộc sống nhanh chóng trở lại bình thường, tôi bận bịu với công việc, với những thủ tục liên quan đến việc giải tỏa.
Một tháng , tại một buổi tiệc rượu ngành, tôi lại gặp Lâm Vĩ.
tôi, anh ta sáng rực, tay cầm ly rượu, vẻ lấy lòng bước đến:
“Hạ Hạ, anh ngay là em vẫn còn yêu anh, đến tìm anh không?”
Tôi anh ta kẻ tâm thần:
“Anh là… ai vậy?”
Sắc Lâm Vĩ cứng lại giây lát, rồi lại gắng nặn một nụ cười:
“Hạ Hạ, đừng đùa . Anh em vẫn còn giận anh. Là anh sai, anh không nên nói những lời đó nhóm, anh xin lỗi.”
Anh ta giơ tay định kéo tôi, nhưng tôi né người tránh đi. Anh ta tưởng vẻ si đó có thể làm tôi động.
Tiếc thật, tôi buồn nôn.
“Xin lỗi?” – Tôi cầm ly champagne, khẽ lắc nhẹ – “Vậy anh nói xem, anh sai ở đâu?”
Lâm Vĩ có cơ hội, lập tức nói:
“Anh sai quá hấp tấp, không nên nói trắng thế, lẽ nên âm thầm bàn bạc với em trước. Cũng không nên bố mẹ anh nhúng tay vào, khiến em bị dọa sợ.”
Tôi bật cười.
“Nói cách khác, anh hối hận bọn anh diễn quá lộ liễu, ăn vội nuốt gấp, chưa kịp đợi con mồi chui đầu vào lưới đã vội giật dây. Chứ không hề tư duy của các người có vấn đề, chứ?”
Nét Lâm Vĩ đông cứng lại.
“Hạ Hạ, xin lỗi, anh đến trễ rồi.”
Một người đàn ông có gương điển trai, thần thái tin bất ngờ choàng tay ôm lấy eo tôi một cách nhiên.
Anh mặc bộ vest xanh đậm cắt may vừa vặn, khí chất nổi bật khiến Lâm Vĩ trông chẳng khác gì… một con ch.ó hoang bên vệ đường.
“Giới thiệu với anh một chút,” – Tôi mỉm cười, tựa nhẹ vào cánh tay anh ấy:
“Đây là bạn trai tôi, Hoài.”
Lâm Vĩ trợn tròn sắp rớt ngoài. Anh ta vào Hoài, rồi lại vào tôi:
“… hai người… Hạ Hạ, thật sự phản bội tôi à? tay tôi tiền không?!”
Lông mày Hoài hơi chau lại, cánh tay ôm eo tôi siết chặt một chút.
Anh cúi đầu tôi, lộ rõ sự lo lắng.
Tôi nhẹ nhàng vỗ lên tay anh trấn an, rồi quay sang Lâm Vĩ, môi cong lên cao :
“Anh Lâm, thứ nhất, chúng ta đã tay rồi, tôi quen ai là quyền của tôi. Thứ hai, vậy, bạn trai tôi rất giàu!”
Hoài lúc đưa cổ tay lên, lộ chiếc đồng hồ Patek Philippe đắt tiền, đ.â.m thẳng vào Lâm Vĩ.