Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Tôi bị đánh thức.
Tiếng máy móc réo inh ỏi trong đầu.
【Ký chủ mau dậy đi! Phản diện sắp nhảy lầu rồi đó, cô còn ngủ nổi hả?! 】
Hệ thống tức đến phát điên, còn tôi thì uể oải mở mắt, giọng ngái ngủ:
“Đã nhảy đâu, vội gì?”
Trên sân thượng, Tống Diễn Xuyên đang lảo đảo đứng sát mép lan can.
Áo sơ mi trắng bị gió thốc lên một góc, trông chẳng khác gì con hạc giấy sắp bay mất.
【Hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ cậu ấy. 】
Hệ thống nhắc nhỏ.
Mười ngón tay hắn bấu chặt lan can, trắng bệch.
Tôi nheo mắt nhìn rồi chậm rãi lên tiếng:
“Tống Diễn Xuyên, tiện thể lấy giúp em cái áo lót đang phơi ngoài ban công nhé.”
“Cái ren trắng đó ấy!”
Thiếu niên bất ngờ quay đầu lại, hàng mi vương sương, đọng nước.
Tôi giơ điện thoại ra chỉ vào ứng dụng dự báo thời tiết:
“Năm giờ có mưa giông đấy. Em chỉ có đúng cái áo đó thôi, nó mà ướt thì anh xác định xong đời!”
Tống Diễn Xuyên nhìn tôi chằm chằm, lâu đến mức tôi tưởng hắn bị đứng hình.
Mãi đến khi tiếng sấm rền vang, hắn mới đột ngột buông lan can, quay đầu chạy xuống lầu.
Tiếng giày thể thao dội trên cầu thang loạn xạ, nghe cứ như tiếng tim đập thình thịch.
Tôi ngậm kẹo mút, nhìn hắn tất bật ngoài ban công, loay hoay thu đồ.
Mưa rào ào ào. Tống Diễn Xuyên ôm cái áo lót vào lòng, vội vã chạy vào nhà.
Mưa to quá nên dù nhanh vẫn bị ướt sũng.
Tóc hắn nhỏ nước, ướt như chú cún nhỏ lạc chủ.
Tim tôi mềm nhũn.
Muốn hôn.
Tôi muốn thì làm luôn.
Nhón chân, “chụt” một cái lên má hắn.
Tống Diễn Xuyên đơ người, mặt cứng đờ như bị đóng băng.
Ham sắc nổi lên, tôi suýt quên mất hắn vẫn là trai tân, nụ hôn đầu còn chưa có.
Tôi ho nhẹ một tiếng, liền chơi bài “ác nhân tố cáo trước”.
Chớp mắt vô tội:
“Sau khi cưới, ngày nào chúng ta chẳng hôn nhau. Mấy hôm nay em sợ anh bị sốc nên mới kìm chế đấy nhé.”
“Mấy cái đó về sau phải bù hết cho em nha!”
“Thật á?”
Tống Diễn Xuyên vẫn nửa tin nửa ngờ.
“Em lừa anh làm gì? Chuyện đó vợ chồng mình cực kỳ hợp. Một đêm dùng hết cả hộp bao cao su luôn.”
“Anh còn nói mong c.h.ế.t ngay trên giường em cơ mà… Ưm…”
“Biết rồi! Đừng nói nữa!”
Tống Diễn Xuyên đỏ bừng mặt, vội lấy tay bịt miệng tôi, tai đỏ như cà chua chín.
Hắn nhét cái áo lót vào tay tôi, rồi như bay thẳng vào phòng tắm, bỏ lại cái bóng lưng tháo chạy đầy chật vật.
Lần tắm đó kéo dài tận một tiếng.
Cửa phòng tắm vừa mở, tôi ngoắc tay gọi.
Tống Diễn Xuyên ngồi xuống mép giường, tự giác ôm chân tôi vào lòng.
Tôi nhíu mày:
“Anh tắm nước lạnh à?”
Tống Diễn Xuyên khựng lại, lập tức lí nhí:
“Xin lỗi! Cô có lạnh không?”
Hắn dịu dàng xoa lòng bàn chân tôi, giọng đầy áy náy.
Dáng vẻ này… đúng là có vài phần giống ông chồng mẫu mực rồi đấy.
Hệ thống bên cạnh há hốc mồm nhìn cảnh tượng như bị sét đánh ngang tai.
【Không thể nào! Mới vài ngày mà cô đã chỉnh được phản diện thành thế này á?! Cô có bỏ bùa người ta không đấy? 】
Đùa à?
Hồi trước người theo đuổi tôi xếp hàng từ đây tới tận Paris còn chưa hết.
Sức hút của tôi đâu phải dạng vừa!
Tôi cười khẩy, quăng cho nó bốn chữ:
“Yếu thì luyện thêm!”
Bị chọt trúng chỗ đau, hệ thống tức đỏ mặt nhưng lần này không dám offline ngang như mọi khi.
Ngoài trời mưa to gió lớn, tiếng mưa đập vào cửa sổ lách tách như trống trận.
Tôi ngáp một cái, lầu bầu:
“Hết quần áo rồi… mai chồng nhớ dắt em đi mua sắm nhé.”
Tống Diễn Xuyên không đáp.
Khi tôi mơ màng sắp ngủ, lờ mờ thấy hắn cúi xuống, từ gầm giường lôi ra một con heo đất.
Hắn đổ hết tiền ra, tỉ mỉ vuốt phẳng từng tờ, nhẹ nhàng đặt lên gối cạnh tôi.
[ – .]
6
Tôi mới chân ướt chân ráo tới đây, chẳng quen biết ai, lại bị cuốn vào đống rắc rối xoay không kịp. Cuối cùng, Tống Diễn Xuyên phải nghỉ luôn việc làm thêm để đi cùng tôi.
Tôi đi trước chọn đồ, hắn lặng lẽ theo sau thanh toán.
Mỗi lần hắn rút ví ra trả tiền, tôi lại mắt long lanh nhìn hắn, giọng đầy sùng bái:
“Chồng à, anh biết không? Dáng anh lúc trả tiền ấy, thật sự là… bảnh trai c.h.ế.t đi được!”
Về khoản nịnh chồng, tôi tự tin mình là cao thủ.
Tống Diễn Xuyên bị tôi khen đến đỏ bừng cả tai.
Đến khi đứng trước một cửa hàng nội y, hắn lưỡng lự dừng lại ở bậc cửa, giọng đầy do dự:
“Cái này… chắc tôi không vào đâu nhé?”
Tôi cũng chẳng làm khó hắn, rộng lượng “thả” hắn đi mua bánh kem dâu nhỏ.
Nhân viên bán hàng bên cạnh hồ hởi giới thiệu, tôi cầm thử cái nhãn giá — hơn ba trăm tệ một bộ.
Tôi chưa từng mặc bộ nào rẻ như thế này.
Nhưng với Tống Diễn Xuyên, có lẽ đó là nửa tháng tiền sinh hoạt.
Tôi chọn hai bộ mỏng tang, quẹt thẻ không chút do dự.
Hệ thống gào lên:
【Cô tiêu hoang quá rồi đấy! Bao nhiêu tiền phản diện tích cóp, cô đốt sạch trong một buổi chiều. 】
“Tên ngốc nhà ngươi biết gì!” — Tôi trừng mắt phản bác, giọng chắc nịch:
“Phụ nữ biết tiêu tiền, đàn ông mới có động lực kiếm tiền!”
“Mấy ông chồng chê vợ tiêu hoang, nên tự hỏi bản thân kiếm được bao nhiêu đã!”
Tôi thao thao bất tuyệt giảng đạo lý “xứng đáng tiêu xài” khiến cái hệ thống cổ hủ câm lặng luôn.
Nói khô cả miệng mà Tống Diễn Xuyên vẫn chưa quay lại.
Tôi xách túi đi tìm, vừa ngang qua con hẻm tối đã nghe tiếng lộn xộn.
Tống Diễn Xuyên co mình dưới đất, bị mấy nam sinh mặc đồng phục vây quanh.
“Thằng này là sao chổi, khắc c.h.ế.t cha mẹ, giờ lại khắc luôn bà nội!”
“Ai gần nó là gặp xui xẻo. Không biết nạn nhân tiếp theo là ai nhỉ?”
“Nói thật, nếu tao là nó, tao nhảy lầu từ đời nào rồi!”
“Ha ha ha ha ha!”
Tiếng cười châm chọc vọng ra khiến tôi giận run người.
Giày cao gót gõ lách cách trên nền đá xanh.
Tôi tiện tay túm cái thùng rác bên cạnh, úp thẳng lên đầu thằng vừa nãy nói bậy.
Mùi hôi bốc lên nồng nặc.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Mẹ nó chứ, con điên nào đấy?!”
“Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là hôm nay tôi phải dạy dỗ thằng vớ vẩn phun rác như cậu!”
Thằng cầm đầu chỉ thẳng vào tôi, mắt long lên:
“Đừng tưởng mày là đàn bà thì tao không dám động tay!”
“Mày dám thử không?”
Một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay tôi — Tống Diễn Xuyên chắn trước mặt.
Hắn mím môi, ánh mắt sâu thẳm vụt lên tia lạnh lẽo hiếm thấy.
Lũ nam sinh bật cười khinh bỉ, chẳng coi hắn ra gì.
Đúng lúc ấy, đầu hẻm vang lên tiếng còi cảnh sát — thực ra là tiếng chuông báo động tôi cài sẵn.
Dù hung hăng đến đâu, đám học trò vẫn chỉ là trẻ ranh. Nghe có động tĩnh là chuồn sạch.
Tống Diễn Xuyên loạng choạng đứng dậy.
“Không sao chứ? Để em đưa anh đến bệnh viện.”
Tôi đỡ lấy hắn, vừa định lấy điện thoại thì bất ngờ bị kéo vào cái ôm thật chặt.
Tống Diễn Xuyên vùi đầu vào hõm cổ tôi, siết chặt như sợ mất tôi lần nữa.
Không gian bỗng tĩnh lặng.
Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn xuyên qua lớp áo, nóng rực khiến tim tôi loạn nhịp.
Tôi bỗng hiểu — với hắn, cái ôm này không chỉ đơn giản là cái ôm.
“Xin lỗi.”
“Hử?”
“Bánh kem của em… hỏng mất rồi.”
Tống Diễn Xuyên ngẩng đầu, mắt hoe đỏ, giọng khàn đặc như nghẹn nơi cổ họng.
Dưới chân chúng tôi, chiếc bánh bẹp dúm nằm bầy nhầy.
“Em còn tưởng gì ghê gớm… chỉ là cái bánh thôi mà, mua lại là được chứ gì?”
“Không giống.” – Tống Diễn Xuyên lắc đầu, ánh mắt đầy day dứt.
“Nếu là anh ta… chắc chắn hôm nay sẽ không để em chịu thiệt như vậy.”
“Ai cơ?” – Tôi ngẩn ra.
Đến khi bắt gặp ánh mắt đầy u oán đó, tôi chợt hiểu ra điều gì đó.
Cái “anh ta” mà Tống Diễn Xuyên nói… chẳng lẽ là chính bản thân hắn mười năm sau?
Tôi bật cười:
“Anh đang ghen với chính mình đấy à?”
Có lẽ cũng tự thấy ý nghĩ đó quá trẻ con, Tống Diễn Xuyên gồng cổ, quay mặt đi tránh ánh mắt tôi.
Cái dáng vẻ đó… đáng yêu c.h.ế.t mất thôi.
Tôi không nhịn được, nhón chân hôn nhẹ lên má hắn.
“Chồng à, bất kể là anh ở thời điểm nào, em đều thích cả.”