Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Về đến nhà, lần đầu tiên tôi mới ngẩng đầu nhìn tờ lịch treo tường.
Ngày 12 tháng 4 — vừa tròn ba tháng kể từ khi tôi bước vào thế giới này.
【Nữ chính đã xuất hiện, chúc mừng ký chủ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ngăn cản phản diện tự sát! 】
Tôi im lặng, còn hệ thống thì khó hiểu hỏi lại:
【Thưởng cho cô một triệu đấy, chẳng lẽ không vui à? 】
Tôi cạn lời.
Một triệu? Mua cái túi hiệu còn chưa đủ.
Hệ thống tức tối:
【Tôi cạn lời với đám nhà giàu các cô! 】
Tắm rửa xong, Tống Diễn Xuyên lại chuẩn bị như thường lệ: trải chiếu nằm dưới đất.
Tôi ngăn lại, vỗ vỗ vị trí bên cạnh:
“Anh sợ lỡ đè trúng em à?”
“Chỉ đêm nay thôi, được không, ông xã?”
Hắn chẳng chống đỡ nổi mấy trò làm nũng của tôi, do dự một chút rồi cũng ngoan ngoãn leo lên giường.
Đèn tắt. Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Còn ba tiếng nữa.
Trong bóng tối, Tống Diễn Xuyên lần tìm nắm lấy tay tôi, khẽ hỏi:
“Mười năm nữa, anh sẽ ra sao?”
“Anh sẽ mở công ty riêng, kiếm tiền đầy túi, thành công rực rỡ, trở thành người chiến thắng trong cuộc đời.”
Tôi chọn mấy tình tiết đẹp đẽ nhất trong nguyên tác để kể cho hắn nghe.
“Còn chúng ta… có thật sự kết hôn không?”
Không. Thực tế là trong tương lai, tôi vốn không tồn tại ở thế giới đó.
Sau này, hắn sẽ yêu nữ chính, đấu đá với nam chính, rồi cuối cùng… vì bảo vệ cô ấy mà hy sinh.
Hình ảnh Tống Diễn Xuyên nằm giữa vũng m.á.u khiến tim tôi siết chặt.
Nhưng tôi vẫn phải tiếp tục dối gạt.
“Dĩ nhiên rồi. Giống như cổ tích, chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi.”
Tối hôm đó, hắn hỏi tôi rất nhiều. Phần lớn đều liên quan đến “chúng ta”.
Tin tốt — tôi trả lời trơn tru.
Tin xấu — toàn bịa.
Kim đồng hồ dần chỉ đến mười hai giờ, tôi bất giác siết c.h.ặ.t t.a.y hắn.
Một sự can đảm chưa từng có trỗi dậy trong lòng tôi.
“Tống Diễn Xuyên.”
“Mạng anh là của em. Dù là ai, cũng không xứng đáng để anh phải hy sinh tính mạng.”
“Nghe rõ chưa?”
“Sao tự dưng em lại nói vậy…”
Tôi không đáp, chỉ nhìn hắn với đôi mắt hoe đỏ.
Như chợt hiểu ra điều gì, hắn sững người.
Mãi sau đó, tôi mới nghe thấy hắn khe khẽ ừ một tiếng.
Tiếng sột soạt vang bên tai, giây tiếp theo, đôi môi hắn nhẹ nhàng chạm vào tôi.
Lần đầu tiên Tống Diễn Xuyên chủ động hôn tôi.
Tôi sững lại vài giây, rồi vòng tay ôm cổ hắn, đáp lại.
Nước mắt lặng lẽ hòa vào nhau, trên mặt chỉ còn một mảng ướt nhòe — chẳng phân biệt nổi của ai nữa.
Môi dưới đau nhói. Tống Diễn Xuyên vùi mặt vào hõm cổ tôi, giọng trầm khàn:
“Nếu sau này phát hiện em lừa anh … dù em có trốn đến chân trời góc bể, anh cũng nhất định bắt em trở về.”
12
Mười năm đủ để mọi thứ đổi thay.
Như cây hòe cổ trước nhà giờ đã bị chặt mất, quán trà sữa quen thuộc ở khu phố cũng đóng cửa.
Và… nhà tôi thì phá sản rồi.
Tôi ngồi xổm bên lề đường, nhìn đàn kiến chuyển tổ dưới chân mà ngẩn người.
Bước tiếp theo là vào xưởng vặn ốc vít, hay ra cổng trường bán xúc xích nướng đây?
Đang chán nản thì bên tai vang lên giọng nói quen thuộc:
【Xin chào ký chủ! Có nhiệm vụ mới! Tiền thưởng vẫn là một triệu tệ nhé~ 】
Tôi nhận ngay, không cần suy nghĩ.
Nếu là tôi của trước kia, chắc sẽ cười nhạt đầy khinh bỉ.
Nhưng bây giờ, tôi cam tâm tình nguyện.
Dù sao thì… thời thế đổi thay, người cũng phải biết cúi đầu trước hiện thực.
—————–
Mở mắt ra, tôi đã đứng giữa một sảnh tiệc sang trọng.
Trên người là váy dạ hội lộng lẫy, tay trái khoác lấy một người đàn ông lạ mặt.
Hệ thống bắt đầu giới thiệu:
【Vị hôn thê của tổng giám đốc Tập đoàn Lý Thị. 】
Nhiệm vụ lần này: quyến rũ nhân vật chính của bữa tiệc — Tống Diễn Xuyên.
“…Ai cơ?”
Nghe cái tên quen thuộc ấy, tôi gần như không tin vào tai mình.
【Đúng vậy, chính là phản diện mà mười năm trước cô từng cứu. 】
“Nhưng… chẳng phải theo cốt truyện thì hắn ta—”
【Hừ. 】 Hệ thống ngắt lời lạnh lùng:
[ – .]
【Không những không chết, mà suýt nữa còn lật tung cả thế giới lên. 】
“Còn dám uy h.i.ế.p tôi nữa…”
【Gì cơ? 】 Tôi vẫn chưa kịp hiểu.
Nhưng hệ thống im bặt, không nói thêm gì nữa.
【Tóm lại, tự lo cho tốt đi. 】
Ngay sau đó, đèn trong sảnh tiệc vụt tắt.
Một bóng người cao lớn xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu.
Mười năm không gặp, Tống Diễn Xuyên giờ đã hoàn toàn khác.
Không còn là cậu thiếu niên ngây ngô năm nào.
Vest xám đậm được cắt may chuẩn chỉnh.
Lông mày sắc nét, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo.
Sống mũi cao, môi mỏng, góc cạnh rõ ràng mang theo sự áp chế khiến người khác khó thở.
Cả người toát ra khí thế không ai dám lại gần.
Tôi co ro rúc vào một góc, run rẩy thì thầm:
“Không đổi nhiệm vụ thật à? Nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn ta… cảm giác có thể móc s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t tôi bất cứ lúc nào ấy.”
Hệ thống lạnh lùng từ chối.
Thôi thì… đến rồi thì ở lại.
Đói đến hoa mắt chóng mặt, tôi quyết định kiếm chút đồ ăn lót dạ.
Vừa càn quét xong bàn đồ ngọt thì bị người kéo ra một góc.
“Vị hôn phu” Lý Nghiêm ghé sát, nhỏ giọng quở trách:
“Đừng ăn nữa! Tống tổng đến rồi!”
Hắn nhanh chóng lao tới nịnh bợ lấy lòng, lời nói ngọt như mật.
Tống Diễn Xuyên chỉ im lặng cụp mắt, chẳng rõ có nghe lọt chữ nào không.
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn chuyển hướng — rơi thẳng vào tôi.
Giọng trầm thấp vang lên:
“Cô gái này là ai?”
Hắn thật sự đã quên tôi rồi.
Ba tháng bên nhau, qua mười năm, hóa ra cũng chỉ là chút bụi mờ trong ký ức.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác chua xót khó diễn tả.
“Đây là vị hôn thê của tôi, Ôn Dã.”
Lý Nghiêm kéo tôi lại gần, giục:
“Mau, Tiểu Dã. Kính rượu Tống Tổng một ly.”
Tôi cắn răng, gượng gạo bước tới.
“Tống Tổng, tôi kính anh một ly.”
Tống Diễn Xuyên không đáp, chỉ cười lạnh:
“Tôi không phải ai mời rượu cũng nhận.”
“Đặc biệt là loại người thích nói dối, thất hứa.”
“Cô Ôn, cô nói xem… tôi nói có đúng không?”
Ánh mắt hắn sắc lạnh xuyên thấu, như muốn moi ra bí mật tận sâu trong tôi.
Tôi sững người, không thốt nên lời.
13
Ly rượu đó, cuối cùng Tống Diễn Xuyên vẫn không uống.
Lý Nghiêm lôi tôi ra ngoài sảnh, lập tức nổi cơn tam bành:
“Em có biết Tống Diễn Xuyên bây giờ có vị trí thế nào trong giới kinh doanh không? Đắc tội với hắn ta, cả đời đừng mong ngóc đầu lên!”
“Hôn ước hủy bỏ! Tự mà cuốn xéo về đi!”
Chiếc BMW đen lao vút đi, để lại sau lưng chỉ là vệt khói mờ.
Hội trường nằm ở ngoại ô, không bắt được xe. Đêm đầu thu se lạnh, tôi mặc lễ phục mỏng tang, co ro ngồi xổm bên vệ đường, run rẩy.
Đang lúc choáng váng tưởng như sắp ngất, có người bế bổng tôi lên.
Một cánh tay rắn chắc siết nhẹ eo, nhấc bổng tôi khỏi mặt đất.
“Đây là cuộc sống mà em chấp nhận từ bỏ anh để đổi lấy sao?”
Giọng Tống Diễn Xuyên khàn khàn, xen lẫn giận dữ.
Hơi thở hắn mang theo mùi cỏ cây ẩm lạnh, khiến tôi theo bản năng bấu lấy cổ áo hắn, dụi mặt vào lồng n.g.ự.c rắn chắc ấy, lí nhí:
“Chồng ơi… em nhớ anh muốn chết…”
Hắn cởi áo vest khoác lên người tôi, rồi bế thẳng vào xe.
Trong cơn mơ màng, tôi hé mắt, nhìn trần xe phản chiếu bầu trời sao rực rỡ.
Rolls-Royce Phantom… Hồi trước nhà tôi cũng từng có một chiếc.
Hơi ấm trong xe khiến tôi dần hồi sức, thiếp đi lúc nào không hay.
Mãi đến khi bị hắn quăng thẳng lên giường, tôi mới choàng tỉnh.
Lúc đó, Tống Diễn Xuyên đang quay lưng cởi áo.
Tấm lưng săn chắc, đường nét cơ bắp hoàn hảo, tôi nuốt nước bọt đánh ực.
“Anh định… làm gì vậy…?”
Hệ thống liếc xéo tôi, giọng châm chọc:
【Cô nam quả nữ, chung một phòng… cô đoán thử xem họ định làm gì~】
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Tôi: …
Trong lúc tôi còn bối rối, hắn đã cởi sạch, từng bước tiến lại gần.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi, mặt tôi lập tức đỏ lựng.
Quá đáng rồi đó!