Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Món quà sinh nhật tuổi 28 của tôi là chuyến du lịch Cực trị giá 200.000.
Trong chuyến đi, tôi ngày nào cũng đăng ảnh lên WeChat, sau khi còn viết hẳn một bài hướng dẫn chi tiết.
Ai ngờ có kẻ sinh bệnh “ghen ăn tức ở”.
“Ha Hạ, mau xem WeChat đi, có người đang đá xoáy cậu đó.” – chị họ gửi tin cho tôi.
Tôi mở vòng bạn bè, quả một status đầy mỉa mai.
Nhưng điều bất ngờ là chủ nhân lại chính là… bạn gái của em trai tôi.
Cô ta đăng:
“Haizz, không hiểu giờ có người lớn tuổi như vậy rồi vẫn ế, lại còn xài tiền nhà đi Cực chơi. Bực quá, huhu, tức đến nỗi kinh nguyệt cũng mất tiêu rồi.”
Ảnh đính kèm là ảnh chụp màn hình bài viết du lịch của tôi, dù che mờ tên và avatar nhưng nhìn là ngay.
Tôi bật vì tức.
Gọi tôi là “ế”? Tôi 28, có bạn trai đàng hoàng nhé!
Tiền đi du lịch là tiền của tôi, còn chưa bằng một góc lương năm, mắc cô ta đau hộ?
Đến mức mất kinh nguyệt luôn? Đúng là đầu óc có vấn đề.
Em trai tôi – Thịnh Siêu – là một bông hoa trong nhà kính, năng lực bình thường, nhà mong nó sống an nhàn, không gây chuyện.
Bạn gái nó tên Vương Phán Nhi.
Nghe đâu ba mẹ cô ta trọng khinh nữ, sinh con gái liền đặt tên Phán Nhi, ý “mong có con trai”.
Quả , sau đó em trai cô ta chào đời.
Kể từ khi quen nhau, Thịnh Siêu ra sức giới thiệu bạn gái họ hàng, còn nói:
“Sau này là người một nhà, phải quen nhiều hơn. Cô ấy không ham tiền, đối xử anh rất chân thành.”
Nhưng bình thường, cô ta bao giờ trò chuyện tôi, khoe trên vòng bạn bè quà tặng hàng hiệu bạn trai mua.
Mỗi lần đều nhấn mạnh “không phải tôi đòi, là anh ấy tự nguyện tặng, tôi không nhận không .”
Nhưng cảm giác rõ ràng là cô ta luôn rình rập vòng bạn bè của tôi.
Quả , khi tôi đăng loạt ảnh Cực, cô ta không yên nữa.
Đang định gọi cho em trai ngốc nghếch của mình thì hắn đã đăng tin trong group gia đình:
“Mọi người chú ý! Bạn gái em – Vương Phán Nhi – đồng ý cuối tuần này nhà ra mắt bố mẹ. Mong nhà chuẩn chu đáo, nghênh điện hạ. Đừng em mất mặt nhé! Ai nhận tin nhắn, xin trả lời.”
Hay lắm, buồn ngủ thì có người đưa gối.
Cuối tuần này, tôi phải gặp tận mặt “ ” xem sao.
Cuối tuần, để thể hiện sự coi trọng, bố mẹ cho người giúp việc nghỉ, tự tay bếp nấu nướng.
Đúng lúc đó, Thịnh Siêu dắt bạn gái .
“Phán Nhi, đây là nhà anh, sau này cũng là nhà em.”
Giọng cô ta the thé:
“Ba mẹ anh chị gái anh đâu? Sao tôi bước ai ra ? Ở nhà tôi, có khách thì nhà phải ra tận cửa tiếp đấy.”
Nói rồi, họ bước phòng khách, tôi đang đó.
Tôi quan sát cô ta – váy trắng , dáng vẻ yếu ớt như đóa hoa nhỏ, nhan sắc tầm trung.
Cô ta liếc tôi, hờ hững nói:
“Đây là chị gái anh?”
Thịnh Siêu lập tức đáp:
“Đúng, đây là chị tôi, Thịnh Hạ, sau này cũng là chị gái của em.”
Cô ta đối diện tôi, ngạo mạn mở miệng:
“Tôi là Vương Phán Nhi. Chị gái tật ở chân à? Sao không ra cửa nghênh ?”
Tôi nhìn em trai, nó giả vờ ngắm bức tranh treo tường, rõ ràng là muốn né tránh.
Tôi thở dài, nói thẳng:
“Đây là nhà tôi, không phải khách sạn, có quy định phải ra cửa khách. Nếu cô muốn người , cứ đến nhà hàng.”
Sắc mặt cô ta sầm xuống, định cãi thì bố mẹ tôi từ bếp đi ra.
“Ba mẹ, đây là Phán Nhi, bạn gái con, sau này là con dâu của ba mẹ.” – Thịnh Siêu hồ hởi giới thiệu.
Cô ta gật đầu bộ đoan trang:
“Chào chú, chào dì.”
Bố mẹ khách sáo:
“Coi như nhà mình, đừng khách khí.”
“Ba mẹ, Phán Nhi có mang quà tới.” – Thịnh Siêu cái túi nilon đỏ trên bàn.
Mẹ mở ra, mấy quả nhỏ đỏ đỏ, ngạc :
“Táo lạ thế này?”
Cô ta đắc ý:
“Dì ơi, đây là hải đường quả, chứ táo toàn tẩm sáp, ngâm thuốc, ai ăn.”
Mẹ ngại ngùng:
“Cô hiểu thật, dì ít va chạm nên không rõ. Nhưng mấy quả này sao trầy xước thế?”
“Có vết là bình thường, chứng tỏ tươi. Không vết thì chắc chắn ngâm hóa chất rồi.”
Thịnh Siêu vội gật gù:
“Đúng đó, mẹ nên học hỏi Phán Nhi.”
Mẹ tôi gượng, kéo ba tôi bếp.
Còn tôi nhạt. Hải đường quả trầy xước tôi ngoài chợ, 10 tệ 3 cân.
Đúng là keo kiệt mặt dày.
2
“Tiểu Siêu, đưa bạn gái lại , dọn xong rồi.” – mẹ tôi gọi.
Thịnh Siêu ân cần kéo ghế cho bạn gái.
Cô ta liếc mâm , lẩm bẩm:
“ có 10 món à?”
Ba tôi :
“Con lần đầu đến nhà, sợ tiếp đãi sơ sài nên ta hẳn 10 món. Ăn đi, đừng ngại.”
Cô ta bĩu môi:
“Chú hiểu nhầm rồi, ý tôi là 10 món quá ít. Ít nhất phải 20 món coi như coi trọng.”
Ba tôi sững sờ:
“20 món? Nhà có 6 người thôi, bàn cũng không đủ chỗ, hơn nữa nấu không kịp.”
Thịnh Siêu lại phụ họa:
“Lần sau ba mẹ chuẩn sớm, không thì thuê đầu bếp . 10 món quả thật ít. Ba phải , Phán Nhi là người con trân trọng nhất đời con.”
Tôi nhàn nhạt chêm :
“20 món thì sao không đòi Mãn Hán Toàn Tịch luôn đi? Không sợ bội thực à?”
Mẹ vội xoa dịu:
“Thôi ăn đi, kẻo nguội.”
Nhưng ăn cũng yên.
Phán Nhi sai Thịnh Siêu bóc tôm, gỡ cua cho mình chê bai:
“ có cua hoa? khách phải có cua hoàng đế chứ. Tôm này nuôi hay tự ? Phải tôm tự ngon. Rau này không phải hữu cơ à? Tôi ăn hữu cơ thôi.”
Tôi nhíu mày. Rõ ràng em tôi từng nói cô ta nhà nghèo, học phí toàn vay mượn.
Giờ lại bày đặt quý tộc hơn .
Thịnh Siêu vẫn tiếp tục nịnh nọt:
“Phán Nhi, lần sau anh sẽ bảo họ chuẩn đúng ý em. Ba mẹ không quen tiếp khách, em thông cảm nhé.”
Nói rồi còn quay sang ba mẹ:
“Ba mẹ nghe rõ chưa, sau này Phán Nhi tới nhà phải theo yêu cầu. Rồi dần quen đi, sau này cưới sẽ dễ.”
Ba mẹ mặt cứng đờ.
Tôi thì nhếch mép:
“Nghe đồn cô xuất thân nghèo, xem ra tin đồn sai rồi. Yêu cầu thế này thì hoàng tộc cũng phải nhường. Nhưng nhìn lại, chê bai thì nhiều, ăn nhiều nhất cũng là cô.”
3
Nghe vậy, Phán Nhi tức đỏ mặt:
“Ý chị là ? Nghèo thì không đòi hỏi à? điều kiện nhà các người, đáp ứng yêu cầu tôi không quá đáng. Tôi có đòi ăn thịt rồng đâu.”
Cô ta quay sang nũng:
“Siêu, chị anh vô lễ quá, không dạy dỗ à?”
Thịnh Siêu nghiêm mặt:
“Chị, sao lại nói thế em dâu? Mau xin lỗi đi.”
Tôi nhún vai:
“Nếu tôi không xin lỗi thì sao?”
Phán Nhi xen :
“Thì tôi sẽ dạy chị quy củ. Dù sao sắp thành người một nhà, quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Tôi định đặt vài điều.”
Cô ta kiêu ngạo đọc:
1. Lương hàng tháng của chị phải nộp hết cho tôi, tôi cho lại 500 tệ tiêu vặt.
2. Ăn chị không bàn, phải đứng hầu hạ, rót trà, xới , gắp thức ăn.
3. Tài sản đứng tên chị phải sang cho tôi, chị không giữ hết.
4. Không trái ý tôi.
Nghe xong, tôi khẩy.
Đây là năm 2024 chứ không phải thời phong kiến nhé? Ngay Châu Bá Côn cũng chưa bóc lột thế!
Ba mẹ đã sầm mặt, còn em trai tôi thì vẫn âu yếm nhìn bạn gái.
Tôi lạnh lùng đáp:
“Chưa cưới đã bày đặt đặt quy củ cho chị chồng, mở mang tầm mắt thật. Nhưng nói thẳng luôn: Đừng mơ! Một điều tôi cũng không nghe. Tiền lương, tài sản là của tôi, sao phải giao cho cô? Tôi không phải osin, càng không đóng vai cung nữ trong phim cung đấu. Tóm lại, cút cho tôi!”
Phán Nhi giận dữ, gào lên:
“Chị là đồ gái già ế chồng, có hống hách? Tài sản trong nhà này đều thuộc Siêu và tôi. Chị có phần. Chị còn dám tiêu 200.000 đi Cực, số tiền đó cũng phải giao cho tôi, vì đó là tiền của tôi chứ không phải của chị.”
Tôi nhìn em trai – đứa tôi từng cưng chiều nhất:
“Tiểu Siêu, em nghĩ sao?”
Nó tránh ánh mắt tôi, lí nhí:
“Chị, Phán Nhi nói đúng. Từ xưa tài sản đều để con trai thừa kế. Chị tiêu 200.000 đi chơi, đúng là phá của. Phán Nhi lo lắng cho chị, tức đến mất kinh nguyệt cũng là vì tốt cho nhà ta thôi.”
Tôi nghẹn họng, còn định nói thì mẹ tôi cắt ngang:
“Kinh nguyệt không đến là bệnh, phải đi khám. Cô Vương, tôi khuyên cô đến số 180 đường Bình Uyển khám.”
Ba tôi gật đầu:
“Đúng, phải đến số 180.”
Phán Nhi tra điện thoại, tức hét lên:
“Đây là bệnh viện tâm thần! Các người giỡn mặt tôi à? Thịnh Siêu, nghe xem ba mẹ anh nói cái kìa!”
Mặt Thịnh Siêu đỏ bừng, quát:
“Ba mẹ sao lại sỉ nhục người khác! Phán Nhi là vì tốt cho nhà ta. Đúng là nhà mình vô quy củ, quá lộn xộn rồi!”