Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Không biết từ khi , cô bạn thân đã ngay sau lưng tôi, giật phăng điện thoại khỏi tay, chỉ vào màn hình quát lớn: “Phạm Vân, đây là cái thể loại đàn ông mà mày muốn lấy hả? Não bị úng nước rồi hả!? Một tháng cho mày 2.000? Cưới còn phải đền hơn trăm vạn? Một cái túi của mày cũng mấy chục vạn rồi, giờ còn dùng của mày để phụng dưỡng mẹ chồng hả? Đọc 10 dòng thì 9 dòng ‘mẹ anh’, ‘mẹ anh như này mẹ anh thế kia’, tao đến buồn nôn luôn rồi ! Tao nói , có dí súng vào đầu mày tao cũng không cho cưới! Cưới về để làm quỹ xoá đói giảm nghèo à?!”
Bạn tôi – Nhiễm Hà, là bạn nối khố của tôi.
công ty chúng tôi thường xuyên hợp tác nên thân thiết vô cùng. Chỉ là cái tính nóng như lửa ấy đến giờ vẫn chưa sửa được. chuyện bất bình là mắng luôn không thèm giữ miệng.
Tôi chỉ nói ngắn gọn đầu đuôi mọi chuyện,
cô ấy nghe xong lại tuôn thêm một tràng chửi rủa cả nhà họ Phó, vừa mắng vừa chửi tục, khí thế ngút trời.
Tôi giành lại điện thoại, nhắn cho Phó Tư Triết một câu:【Gặp nhau lễ cưới.】
8
Vào ngày diễn ra “hôn lễ”, Nhiễm Hà vừa bước vừa bẻ khớp tay, hậm hực nói: “Để tao nói nha, tao mà gặp được “chú rể” lập vặn cổ, moi sọ, rút não, rồi móc luôn đôi mắt ra mới hả giận được!”
Tôi bất lực bật cười, khẽ lắc đầu.
Rồi cánh cửa sảnh cưới mở ra, trước mắt là một biển người ngồi chật kín – một nửa là người nhà tôi, mặc chỉnh tề, nửa còn lại là đám họ hàng nhà họ Phó – kẻ ngoáy mũi, người gác chân, ôm túi nilon chờ khai tiệc như đang đi buffet miễn phí.
Mẹ chồng và bố chồng ngồi chễm chệ hàng ghế trên, còn Phó Tư Triết thì đâu.
Mẹ chồng tôi nhíu mày bước vào liền cất the thé: “Con dâu mà không mặc váy cưới hả? Con trai tôi còn đang hóa trang hậu trường kia kìa! Cô biết điều cả!”
bà ta cố tình nói lớn, như để thị uy. Nhưng dầu mỡ quanh miệng chưa lau khiến câu vừa thốt ra nghe “quê” vô cùng.
Mẹ chồng sau đó lại quệt tay vào áo rồi xông nắm tay bố tôi: “Ôi chao, thông gia đến mà không nói một tiếng cả! , mau theo tôi lên ngồi ghế trên đi!”
Bố tôi hất mạnh tay bà ta ra, lạnh nói: “Thông gia cái ? Biến ngay!”
Nhận được phản ứng đó, bà lập đờ người ra. Có lẽ bà ta tưởng bố mẹ tôi là để chấp thuận hôn sự, ngờ lại bị sỉ nhục giữa người như vậy.
Bà lập ngồi phệt xuống đất, giở trò vạ: “Ôi trời ơi, tôi không sống nổi nữa rồi! Giàu thì có quyền khinh người sao?!”
Nhiễm Hà cạnh nhăn mũi, lầm bầm: “ đâu chui ra cái bà điên này vậy? Tôi nghĩ nên nhổ luôn cái lưỡi đi cho đỡ ồn, đau cả tai.”
Nói là “lầm bầm”, nhưng cô ấy vang rõ mồn một khắp sảnh.
Mẹ chồng ngẩn người, liếc một cái ra sau tám gã vệ sĩ to cao lù lù sau Nhiễm Hà, tiếng khóc vạ lập nhỏ lại.
Phó Tư Triết nghe tiếng ồn ào, vội vàng chạy đỡ mẹ dậy: “Mẹ! nhiêu người đang nhìn kìa, mẹ nín đi, đợi xong lễ rồi tính!”
Nghe thế, mẹ chồng cũng không quấy nữa.
Chúng tôi buồn quan tâm, bước thẳng lên phía trước.
Tôi trên bục, bình thản mà rõ ràng: “Cảm ơn mọi người đã đến dự buổi hôn lễ giả này của tôi. Toàn bộ mừng nhà gái được hoàn trả đầy đủ. Phiền các vị ngồi đây cùng xem trọn vở hài kịch này nhé.”
Cả sảnh im bặt.
Phó Tư Triết hốt hoảng chạy lên sân khấu,
ghé tai tôi, nói nhỏ: “Em điên à? Em đang mang thai đó! Đừng khiến mất mặt, anh đã mời cả phóng viên rồi , đến đó nhà em cũng dễ nói đâu!”
Tôi khẽ nghiêng đầu, bình tĩnh đáp: “À, quên nói với anh. Đứa bé trong bụng… tôi bỏ lâu rồi.”
Phó Tư Triết tái mặt, rồi đỏ bừng lên như máu dồn lên đầu, giơ tay tát mạnh một cái trước người: “Cô dám… Cô dám tự ý bỏ con trai nhà họ Phó?!”
“Con mẹ nó, mày hay lắm! trả cho tao!” Nhiễm Hà quăng luôn cây kẹo mút xuống đất, bím tóc đu đưa theo nhịp, hét toáng lên rồi dẫn đầu cả đội – kéo luôn anh trai tôi cùng xông thẳng lên sân khấu.
8
Còn chưa kịp để anh tôi ra tay, Nhiễm Hà đã lao lên cưỡi thẳng lên đầu Phó Tư Triết, đấm phát là in dấu phát đó. Phạm Phi nhìn mà không biết phải giúp từ đâu, bởi còn chỗ để xuống tay nữa rồi. Còn bố mẹ anh ta đã bị vệ sĩ khống chế.
Quên mất là cái môn quyền anh này do Nhiễm Hà lôi tôi đi học chung đó.
Cánh phóng viên thì liên tục bấm máy “tách tách”, mẹ chồng bị quay tận mặt thì hốt hoảng gào lên: “Các người… các người sao có thể người như vậy?!
Đàn ông vợ là lẽ thường tình, mấy người sao dám con trai tôi? Tôi… tôi báo !”
Nhiễm Hà tay vẫn chưa ngừng, miệng vẫn lanh lảnh: “Đúng thế ! Tôi thì làm sao? Cùng lắm cũng là ẩu đả . Nhưng tôi cam đoan đập gãy cẳng chân của thằng con bà! Đây gọi là phòng vệ chính đáng!”
Mẹ chồng nước mắt nước mũi tèm lem: “Trời ơi, tôi phải thuê luật sư kiện các người! Con trai tôi bị đến sưng mặt, nói không nên lời! Con nhỏ chết tiệt này ra tay tàn độc như vậy, nhất định phải đi tù!”
này Nhiễm Hà mới dừng tay, xách Phó Tư Triết ném thẳng cho anh tôi: “Cho anh. Giải trí chút đi.”
Tôi vội ngăn lại.
Dù sao nữa thì cũng sự có thể gây án.
“Muốn báo hả? Ôi sợ quá à.” Nhiễm Hà đổi mềm mỏng, “Vậy thế này nhé, tôi bồi thường cho bà triệu,
đừng báo nha~”
Mẹ chồng trố mắt, nuốt nước bọt ực, giơ năm ngón tay béo múp: “Năm triệu!”
Nhiễm Hà nhíu mày: “Thế sáu triệu đi, cho có thành ý!”
Bà ta lập đổi sắc mặt, vui vẻ gật đầu: “Được, được luôn!”
Nhiễm Hà phá lên cười, chỉ vào mẹ chồng nói với tôi: “ chưa? Tao nói rồi, con mụ này dễ dụ như chó hoang, quăng cho ít cơm thừa là quay đầu nhận lỗi ngay.”
Tôi bật cười phì, cả hội trường cũng rộ lên cười lớn.
Mẹ chồng mặt tím tái, chỉ muốn tìm cái hố chui xuống. Còn Phó Tư Triết vừa lồm cồm muốn dậy, lại bị Nhiễm Hà đá cho một phát gối xuống ngay trước mặt tôi, rồi ngậm cây kẹo mút cuối cùng trong túi, bình thản nói: “Còn chưa lượt mày dậy đâu, quỳ yên đó đi, đồ chó.”
Phó Tư Triết ngước mặt phẫn uất nhìn tôi: “Phạm Vân, em cứ để cô ta sỉ nhục tôi vậy à?!”
Tôi gật đầu nghiêm túc, rồi…
Bốp!
Một cái tát trời giáng thẳng vào má trái.
“Tất nhiên là không rồi. Chuyện vui như thế này, sao tôi có thể để một cô ấy chơi vui được?” Tôi nở một nụ cười hoàn hảo.
Không ngờ, anh ta bỗng khóc lớn, như một con bê đực: “Anh đã làm đến nước này rồi, vậy mà em vẫn không chịu lấy anh. Em có biết… anh yêu em nhiều đến mức không? Yêu đến mức buộc phải ép em cưới anh! Anh mà ra ngoài thì phụ nữ xếp hàng đợi anh còn dài hơn cả đoàn quân diễu hành nữa đó! Chỉ là anh muốn em chấp nhận yêu cầu nhỏ xíu của nhà anh, mà em lại nhẫn tâm bỏ đứa con của chúng ta… Em quá đáng!”
Tôi nhìn khuôn mặt sưng như đầu heo đang quỳ lạy mà không nhịn được, bật cười thành tiếng: “Anh nói anh yêu tôi? Vậy còn mấy thứ này là sao?”
Sau đó cười lạnh, ngoái đầu nhìn anh trai.
Phạm Phi kết nối máy chiếu, trình chiếu:
Bản【Gia Quy Nhà Họ Phó】
Giấy vay nợ hơn 2 triệu tệ
Hợp đồng bảo hiểm tai nạn với người thụ hưởng là Phó Tư Triết
Tôi hỏi: “Đây là ‘yêu’ của nhà anh sao?”
Màn hình tiếp tục phát đoạn ghi âm và camera quay lén nhà họ Phó nhà tôi.
mẹ anh ta đầy phấn khích: “Con trai, nó có thai rồi! chưa, mẹ bảo rồi, đục lỗ cao su là cách tốt nhất, cuối cùng cũng dính rồi! Mà phải con bảo nó có hơn trăm vạn sao? Đám chủ nợ sắp đến tận nhà rồi, giờ mới moi được của nó đây?”
Phó Tư Triết vỗ vai mẹ: “Mẹ đừng nóng. Sắp rồi, chỉ cần cưới được nó, nhà nó chính là nhà . Dù nó xài tiết kiệm thì còn cả cái tập đoàn nhà họ Phạm nữa. Đến đó bố mẹ nó không thể không cứu nó đâu. Và rồi con thành công là CEO trẻ nhất của nhà họ Phạm luôn! Nó có bầu rồi, chạy đâu được? Nếu thực sự không ổn thì bắt nó ký bảo hiểm tai nạn, người thụ hưởng là con – cũng đủ sống cả đời!”
Đám người phía nhà trai bắt đầu xôn xao,
đòi nhà họ Phó trả .
Bố tôi dậy, dõng dạc: “Các vị yên tâm, số nhà họ Phó thiếu, nhà họ Phạm tôi toán. Chỉ cần các vị thành khai báo với khi họ .”
Mẹ Phó Tư Triết hoảng hốt: “ ?! Sao phải báo chứ, chúng tôi… chúng tôi có phạm pháp đâu!”
Nhiễm Hà cười khẩy: “Lừa đảo lấy lòng tin mà bà bảo không phạm pháp? Cười chết tôi rồi!”
9
Phó Tư Triết biết không còn đường lui, liền rút dao tính lao về phía tôi — nhưng lập bị Nhiễm Hà khóa tay quật ngược: “Con mẹ mày, mày còn muốn làm ? Chưa đòn no à?!”
Ánh mắt cô ấy lạnh như băng, tay vừa giơ lên nhắm ngay điểm yếu.
Tôi vội cản, khẽ nói tai: “Phóng viên đang đây. Cẩn thận ảnh hưởng đến hình ảnh công ty .”
Nhiễm Hà liếc một vòng, khó chịu lẩm bẩm: “Biết rồi, phiền chết đi được.”
Rồi cô ấy ngồi bệt xuống đất, giận dỗi quay mặt đi.
Phó Tư Triết này vừa gào vừa khóc: “Á á! Chỉ còn chút nữa , chút nữa mà! Đều tại cô , Phạm Vân! Cả đời tôi đã nghèo khổ rồi, đến sắp đổi đời thì cô lại phá hỏng tất cả!”
Tôi cười mỉa: “Đáng đời.”
Anh ta ôm đầu kêu gào: “ Vân, cô đâu hiểu được cái nghèo đáng sợ thế ! Cô là đại tiểu thư sống trên mây, sao mà biết… Tôi mỗi tháng kiếm có 3000 tệ, đưa về nhà, mà cô chưa giờ chia cho tôi một đồng! Tôi mua cái cũng phải xin cô, sống nhục nhã vậy cô vui không?!”
Tôi nhướn mày: “Thế đó cũng là lý do anh đi trộm sữa rửa mặt của tôi à? Cái mặt đó mà cũng xứng dùng đồ skincare? Còn bị tôi bắt quả tang mà vẫn mặt dày không nhận nữa? Trên người anh cái rẻ nhất cũng 5.000 tệ mà anh bảo nghèo? Tôi mềm lòng tha thứ anh lần này lần khác, vậy mà anh tưởng là nhân vật chính hả? qua tôi mặt anh trông cũng được nên nuôi làm ‘pet’ giải trí , anh tưởng cao siêu lắm hả? ra tôi từng định cho anh , nhưng anh ngu quá, còn cắp luôn của tôi,
anh nghĩ tôi không biết à? Ngay cả pet cũng không làm nổi, chỉ biết cắn lại chủ, đúng là chó điên!”
Phó Tư Triết chết lặng, chắc không ngờ tôi đã biết .
Nhiễm Hà nhả cây kẹo mút, tiện tay móc thêm một cây mới: “Cún con, gọi một tiếng ‘chị’ đi, tao thưởng mày lọ sữa rửa mặt.”
Lời vừa dứt, cả hội trường lại nổ tung tiếng cười.
Anh ta còn định gào tiếp, thì đã , áp giải tất cả nhà họ Phó đi.
bị kéo đi, hắn còn cố gào: “ Vân! Vì đứa bé đã mất, hãy tha cho anh lần này đi! Anh hứa thuyết phục mẹ sửa điều 3 trong gia quy — để em chỉ cần xin phép mẹ khi tiêu 3000 !”
Mẹ chồng hô theo: “Đúng đúng! 3000 tệ cũng được! Không thì 4000! 4000 tệ cũng được! Con dâu à!!”
…Không ai quan tâm nữa.
Đám họ hàng Phó Tư Triết nhân cơ hội vạch trần mọi chuyện. Những bí mật tôi chưa biết còn cả đống, có thể viết thành một danh sách dài được luôn.
Cuối cùng, cả ba người nhà đó vào tù,
coi như đoàn tụ trong trại giam.
10
Vì chuyện này mà tôi bị tổn hại sức khỏe,
từ đó bố mẹ siết chặt quản lý, không cho yêu đương linh tinh nữa.
Dưỡng bệnh xong, tôi theo anh trai tiếp quản công ty gia đình, còn có vài dự án nước ngoài phải xử lý.
Nhiễm Hà lâu lâu lại lôi chuyện cũ ra trêu tôi: “Ôi chao, ai kia có một vết nhơ cuộc đời rồi đó nha~”
Tôi mỉm cười lịch sự: “Cảm ơn đã nhắc.”
Nhiễm Hà đẩy tôi dựa vào tường, nháy mắt trêu ghẹo: “Này Vân, ra tao thích mày lâu lắm rồi đó~”
Tôi nhăn mặt: “Đừng đùa nữa, cuộc họp lần này rất quan trọng .”
Nhiễm Hà vỗ đầu tôi: “Được rồi~ Đùa chút mà!”