Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Văn án:
Mẹ bảo tôi hiến thận cho em gái.
Lúc đó tôi mềm lòng, liền đồng ý.
ca phẫu thuật, thuốc mê hết tác dụng, mẹ liền ném cho tôi phong bao năm trăm tệ, nói như hai bên huề nợ.
Vậy đó ta lại còn lên giả vờ đáng thương, bịa ra rằng tôi tống tiền .
【Mọi người ơi, giúp tôi phân xử , hiến cái thận thôi , nó lại dám đòi tôi năm triệu!】
【Thận của nó làm bằng vàng chắc?】
dậy sóng, một nhóm người quá khích chửi tôi là thứ vô nhân tính, không biết tình nghĩa anh em.
Ngay bố ruột của tôi, đang công tác ở nước ngoài, cũng gọi điện về mắng:
Nói rằng tôi đã lấy năm triệu thì đừng mong có phần sản, bảo tôi cút nhà .
Tôi lê tấm thân tàn đến tìm em gái, người đã hồi phục sức khỏe mong nó nói ra sự thật.
nó lại tôi vẻ vô tội:
“Em có nhờ anh đâu. Anh ăn của nhà em, ở nhà của em, cho em cái thận cũng là chuyện nên làm thôi.”
Chẳng bao lâu, tôi bị đuổi nhà.
Vết thương lành lại bị nhiễm trùng, tôi c.h.ế.t thảm bên lề đường.
Lần nữa mở mắt, tôi quay lại ngày nhập học quân sự.
…
Chương 1:
Khoảnh khắc thấy mẹ hớt hải lao vào sân huấn luyện, tôi gần như không thể tin , tôi không ngờ mình đã sống lại.
Vết thương lưng, cảm giác đau xé tim gan dường như vẫn còn nguyên.
Vì con gái ruột, ta trắng trợn lấy thận của tôi, rồi tiện thể tống tôi ra nhà.
Dương Thúy Thanh, ván bài dì chơi thật sự quá đẹp rồi!
Tôi siết chặt nắm tay, dì ta chạy đến mặt mình, sự chứng kiến của tất mọi người, nước mắt giàn giụa quỳ sụp xuống.
“Em gái con đang chuẩn bị xong cho ca phẫu thuật, nếu con không hiến thận cho nó, nó chắc chắn sẽ chết! cần con đồng ý, toàn bộ sản , dì sẽ giao hết cho con!”
Dì ta còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “em gái”, đẩy tôi lên cái bệ cao đạo đức.
Không hiến tức là tôi m.á.u lạnh.
Mọi người xung quanh nghe thấy liền bắt đầu xì xào bàn tán.
Anh trai em gái, làm gì đến mức mẹ ruột quỳ xuống?
mắt họ, tôi lập tức biến thành kẻ vô tình vô nghĩa.
… đâu ai biết tôi đã trải qua những gì?
Quá trọng ánh của người thì gì chứ?
Có giữ sống không?
đời , tôi sẽ không ai lấy đạo đức ra trói buộc mình nữa.
Cái thận là của tôi rồi, ai muốn hiến thì tự hiến.
Tôi cất giọng, nói thẳng dì:
“Dì Dương, con còn trẻ, mất một quả thận là nửa đời của con như xong.”
“Em gái có dì và bố bảo vệ, đình lại giàu có, nó không cần lo lắng gì về tương lai. con thì .
“Con vốn là con của bố và vợ , từ nhỏ đã không yêu thương rồi.”
Tiếng bàn tán lại rộ lên.
Dì ta khóc nói:
“Con sao lại nói vậy chứ, cần em gái, toàn bộ tài sản nhà đều thuộc về con.”
“Dù các con mẹ, em gái luôn con như anh ruột. Sao con nỡ đứng nó chết?”
Anh ruột ư?
Kiếp tôi bị dì ta hãm hại, hứng chịu bão dữ dội, nó từng đứng ra bảo vệ, ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa, nói tôi ăn bám nhà, hiến cho nó một quả thận là chuyện nên làm.
Đó là tôi như anh ruột sao?
Huống hồ chính miệng nó từng nói, hiến thận là tôi tự nguyện, nó từng cầu xin.
“Xin lỗi dì Dương, sức khỏe đáng giá hơn vàng. Nếu đã có tiền như vậy thì dì nên mau tìm nguồn thận cho em ấy .”
Nói xong tôi quay người bỏ , mặc kệ dì đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.
Kiếp , tôi từng nghĩ đến chuyện tranh giành sản, đầu muốn em gái.
đổi lại, dì ta cho tôi phong bao năm trăm tệ cắt đứt quan hệ, còn lợi dụng chuyện hiến thận bôi nhọ tôi.
Kết quả, tôi bị dân tấn công, bị đuổi ra nhà, c.h.ế.t thảm ngoài đường thậm chí không một ai đứng ra thu dọn thi thể.
Đó vốn là một âm mưu tính toán kỹ lưỡng.
Nghĩ đến đây, sống mũi tôi cay xè.
Mẹ không ưa tôi, đến bố ruột cũng hùa theo.
Nếu mẹ tôi còn sống… các người dám đối xử tôi như vậy sao?
…
trở lại lớp bao lâu, điện thoại tôi đã vang lên.
Là bố ruột gọi từ nước ngoài về.
mở miệng, ông đã nói:
“Lý Mục, em gái con bị bệnh thận, không thể trì hoãn thêm. Tạm thời tìm nguồn thận phù hợp, con là anh thì hiến cho nó một quả , cũng như củng cố vị trí của con nhà.”
Bố tôi thừa biết là tôi cái đứa con ông có vợ vốn chẳng có chút địa vị nào cái nhà ấy, thường xuyên bị chế giễu, mỉa mai.
Tôi chẳng nào người ngoài.
Vậy ông ta, tư cách là chủ đình, vẫn thường khoanh tay đứng , thậm chí còn hùa theo, đôi còn tự mình mắng tôi vài câu.
Giờ lại mở miệng suông, muốn tôi dùng việc hiến thận tăng địa vị ư?
Thực tế thì, kể tôi có hiến thì sao?
Vẫn sẽ là kẻ chịu áp bức.
Kiếp , tôi bị vu oan là đã lấy năm triệu, ông ta tư cách bố ruột thậm chí chẳng buồn nghe tôi giải thích, đã lập tức đuổi tôi ra nhà.
biết tin tôi chết, ông còn nói thẳng: “Chết là đáng đời” phụ họa theo tiếng mắng chửi của vợ mất năm triệu kia.
“Lý Mục, con có nghe bố nói không? Chiều nay xin nghỉ ở trường, rồi thẳng đến bệnh viện .”
Cái giọng ra lệnh , tôi đã nghe suốt hơn chục năm.
Tôi luôn là kẻ bị sai khiến.
Ngày họ mới cưới, tôi ban đầu bị bắt gọi ta là “mẹ”, chậm một tiếng là ăn ngay cái tát khiến m.á.u rỉ ra ở mép môi.
mẹ mang thai, tôi bị cấm bén mảng đến phòng họ, cấm luôn việc vào bếp cần ta nói là bị tôi quấy rầy, tôi sẽ bị phạt quỳ đến nửa đêm.