Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Chương 3:

hoạt phí đã bị cắt đứt.

Tôi không ngạc nhiên.

Đã là người trưởng thì cũng đến lúc tự .

là chẳng thèm hỏi han, tôi đi tìm một chỗ làm kiếm tiền.

Trùng hợp nào lại gặp đúng nghiệp của bố.

Tối hôm đó, tôi đang nấu cơm căn phòng trọ nhỏ, bố dùng một số điện thoại mới gọi tới.

“Con đi làm à? Con làm thì người khác nhìn bố nào hả?”

Vừa bắt máy đã bị mắng một trận tơi bời khiến tôi sững lại.

“Chứ không thì sao? Không có một xu hoạt phí, con không đi làm thì chờ c.h.ế.t đói à?”

Ngay đó, thông báo chuyển khoản hiện lên.

Bố bảo quên mất chuyện gửi tiền, nhận lỗi là do ông.

Rồi nhanh chóng đi chủ đề chính:

“Bố biết con nhà không được ý, nhưng Nhiễm Nhiễm dù sao cũng là em con, là con ruột của bố. Con có nghĩ rằng nêý con không cứu nó thì người khác sẽ nhìn con nào không?”

“Con đâu cần dựa cái nhìn của người khác? Đó là một quả , là một bộ phận cơ thể, chứ đâu phải cái trại hè bỏ được thì bỏ, hay suất tuyển thẳng trọng điểm mà bố mẹ muốn thì con phải nhường.”

“Bố biết ngay con sẽ lôi chuyện đó ra nói! Không phải do em con tâm lý rất yếu sao, thường là nó sẽ bỏ bê hành à?”

“Con chỉ đang lấy ví dụ thôi. Nhiều năm qua, con bị ép phải nhường đi biết bao nhiêu thứ rồi, cũng đâu phải chuyện lạ lùng ?”

“Con là anh trai đó!”

“Con là anh trai, nhưng con không phải cái kho chứa nội tạng của em ấy.”

“Sao bố lại ra một đứa m.á.u lạnh con, đến đạo lý cơ bản cũng không hiểu ?”

“Loại đạo lý này… con không muốn hiểu.”

Tôi cúp máy.

Ngay tức, bố gửi tin nhắn tới:

“Con bây giờ đã đủ mười tám tuổi. Từ tháng , bố sẽ không chu cấp nào nữa. Cũng đừng mơ tới tài sản nhà. Bố không có đứa con trai m.á.u lạnh con!”

Không cứu thì bị chửi là m.á.u lạnh.

Cứu rồi lại bị vu oan là tham tiền.

Làm con của ông ấy… thật sự khó quá mà.

Từ đó trở đi, cuộc của tôi chỉ gói gọn hai đi đi làm .

Ngoài giờ , tôi tranh thủ kiếm từng , cố gắng tự nuôi mình.

Nhưng rồi một lần, đang trên đường giao đồ ăn, xe điện của tôi bị ai đó cố tình đ.â.m thủng lốp, còn đồ ăn trên xe thì bị trộm lấy sạch.

Lần đó, tôi phải bỏ tiền túi bồi thường hơn hai trăm tệ.

Ban tưởng chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nhưng những ngày , bất kể tôi làm đâu cũng gặp trục trặc.

quán ăn, có khách tố đĩa có tóc.

Dù tôi giải thích nào cũng vô ích, cuối cùng bị đuổi , mấy ngày làm coi không công, không nhận được xu nào.

Chuyển sang phân loại hàng kho chuyển phát nhanh, mới làm một ngày, quản lý đã dúi cho tôi một trăm tệ rồi bảo tôi nghỉ.

Tôi hỏi lý do, ông không nói nửa lời.

Lúc này, tôi bắt nghi ngờ là có người đang theo dõi cố tình phá hỏng cuộc của tôi.

Nhưng ngoài Dì Dương ra… tôi không nghĩ có thể là ai khác.

, tôi vẫn không hề nản chí.

Tôi không tin lực của dì có thể bao trùm cả phố này.

là tôi đi khắp nơi, thấy chỗ nào tuyển nhân viên bán thời gian là nộp đơn ngay.

Cuối cùng, công sức bỏ ra cũng được đền đáp tôi tìm được một công ổn định một trung tâm luyện thi, làm giáo viên phụ đạo cho cấp hai.

Thu nhập cũng khá lý tưởng.

Có lẽ chính tôi “thoát kén bướm” này đã chọc tức Dì Dương, nên bà mua chuộc cả viên hội , định gây sức ép lên buộc tôi phải khuất phục.

bình thường vốn chẳng mấy được tiếp xúc hội .

bị gọi lên phòng của một thầy hội , tôi tức thấy có đó không ổn.

Thầy mở lời trước:

“Lý Mục, nghe nói em em bị bệnh , giờ cần ghép gấp phải không?”

Tôi gật .

Thầy tiếp tục:

mình có câu khẩu hiệu: ‘Đức thiện là gốc thân’. Thân làm anh trai, mà lại phù hợp, thì thầy nghĩ… chuyện này không cần phải đắn đo.”

Tôi hỏi ngược lại:

“Thầy đã tìm hiểu kỹ mọi chuyện chưa?”

“Thầy tìm hiểu rồi. Đó là con của bố em mẹ kế. Nghe nói em mẹ kế tình cảm cũng không mấy tốt đẹp.”

Thầy dừng lại một chút rồi nói tiếp:

“Nhưng mà này, Lý Mục… mấy ai làm mẹ kế mà có thể đối xử con riêng của chồng con ruột được? Thầy thấy em được chung họ, không bị ghét bỏ đã là điều hiếm lắm rồi.”

Em khẽ bật cười, nhưng nụ cười lạnh lẽo:

“Thầy nói là sao? Em vốn là người đã ngôi nhà đó từ , còn bà mới là người bước chân .”

lại, thầy lấy khẳng định em chưa từng bị xa lánh? Cho dù thật sự không bị ghét bỏ… thì cũng đâu có nghĩa là em phải đem của mình ra hiến?”

“Lý Mục, em bình tĩnh một chút.”

“Xin lỗi thầy, chuyện này em không bình tĩnh nổi. Thầy gọi em lên đây làm ? Ép em hiến à?”

Thầy lắc :

“Không phải ép buộc, mà là tuân theo đạo lý ‘Đức thiện là gốc thân’. Đây là em nên làm.”

Tôi cười khẽ, giọng chua chát:

“Đức đứng trước, thiện đứng . Không có đức thì nói đến thiện em?”

Nói xong, tôi quay người định rời đi.

Thầy tức chỉ tôi, giọng nghiêm khắc:

“Em thì sao còn được xét khen thưởng nữa!”

“Lấy chuyện khen thưởng ra dọa em sao? Xin lỗi, cùng lắm thì em không cần danh hiệu hết.”

Tôi dứt khoát bước ra khỏi phòng, không hề ngoái lại.

Những thủ đoạn mà họ dùng nhắm tôi… còn lâu mới dừng lại đó.

Chưa đầy nửa ngày viên hội đe dọa tôi, Dì Dương đã lại mò tới .

Tùy chỉnh
Danh sách chương