Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Tôi ngây ngốc Trương Gia Tuệ, rồi đầu: “Cảm ơn cậu, cậu tốt quá!”
Trương Gia Tuệ khẽ, vuốt nhẹ mái tóc: “Thật ra, mẹ cậu giúp tôi , cưu mang tôi ăn học, tôi giúp lại cậu cũng là lẽ đương nhiên thôi .”
“Thật ra, tôi muốn mang t r o c ố t mẹ về nhà , dù đó cũng là quê hương của mẹ.”
Tôi cúi đầu mẹ, giọng nghẹn ngào: “Tôi không ngờ mẹ lại ra đi đột ngột vậy.”
“Đừng buồn nữa. Mang về cũng tốt. Tôi ủng hộ cậu. Cần gì giúp cứ gọi tôi nhé.”
Trương Gia Tuệ nói: “Giờ đang là kỳ nghỉ hè, tôi có thời gian rảnh.”
“Cảm ơn cậu!” Tôi mỉm đầu: “Có cậu đi cùng tôi yên tâm hơn rồi. Ít ra tôi không một mình đối diện với họ, nói thật, họ với tôi… chẳng khác nào người xa lạ.”
“Không có gì đâu! Cậu cũng đừng quá.” Trương Gia Tuệ an ủi.
Cứ , tôi đặt vé máy bay về nước. Trương Gia Tuệ nhiệt tình giúp tôi sắp xếp hành lý, còn chu đáo xách đồ cùng tôi ra sân bay.
Trên máy bay, không ngừng hỏi han về chuyện nhà tôi, nói là để tôi bớt căng thẳng, sợ hãi.
“À , mẹ cậu là người ở đâu ? tôi từng nghe mẹ cậu nhắc đến nhỉ?” Trương Gia Tuệ tấm trong tay tôi, đôi mắt đầy vẻ tò mò.
“Thôn Bắc, trấn Tề, huyện An, thành phố K.”
Tôi hồi tưởng lại: “Mẹ từng kể, tuy là vùng núi nhưng ở đó có khoáng sản, nên lúc khai thác, dân làng cũng được chia kha khá . người chuyển ra phố sống, mẹ tôi cũng vậy. Nhưng thì không chịu.”
“ lại không chịu?” Trương Gia Tuệ tò mò hỏi: “Chẳng lẽ có mỏ vàng giữ ?”
Tôi đầu: “Cũng gần vậy.”
Câu trả lời của tôi khiến mắt Trương Gia Tuệ sáng lên: “Thật ư? Vậy đó là… khoản thừa kế để lại cho mẹ cậu ?”
“Chắc là .” Tôi đầu: “Nghe mẹ kể, vốn là con gái địa chủ. Ông cố tôi sợ tài sản gia đình bị g i ặ c Nhật cướp mất nên chôn toàn bộ ở một nơi, dặn dò nhà đời đời kiếp kiếp ở đó trông giữ.”
“Vậy đó không là… cũng bắt cậu ở đó trông giữ ?”
Trương Gia Tuệ nói, giọng hơi có vẻ ghét bỏ: “Đến lúc đó còn chẳng di sản chôn ở đâu, rồi ở đó hít bụi à?”
Tôi lắc đầu: “Cũng không hẳn. Thật ra từng lấy ra một ít để bán, cũng thu được bộn .”
Tôi nói một cách thận trọng: “ mẹ tôi trang trải ở nước ngoài là lấy từ đó ra , kể mua nhà, vốn kinh doanh siêu thị ở nước ngoài, và tôi học trường quý tộc nữa, đều từ chỗ đó có.”
2
Lời tôi nói khiến Trương Gia Tuệ đơ ra, trợn tròn mắt, lẩm bẩm: “Hèn gì mẹ cậu , còn bỏ ra một phần để tài trợ tôi đi học…” Nói xong, cúi đầu, nở một nụ phức tạp.
“Vậy cậu… sau khi có được số đó, có dự định gì không?” Trương Gia Tuệ bỗng ngẩng đầu tôi.
Tôi lắc đầu: “Thật ra tôi đến, cứ lấy được rồi tính.”
“Đúng rồi, sống vô lo vô cậu thật tốt.” Trương Gia Tuệ : “À , mẹ cậu còn quen ai nữa không? Kể tôi nghe đi.”
“Cậu hỏi cái làm gì?” Tôi khó hiểu .
“Tôi? Tôi…” Trương Gia Tuệ tỏ vẻ lúng túng, chạm tay vào mũi: “Tôi… tôi giúp cậu làm rõ các mối quan hệ nhân vật trước thôi ? Lúc về đến nơi, nếu có chuyện gì khó khăn còn có người giúp đỡ. Tính cách cậu , tôi sợ cậu chỉ khóc lóc, chẳng nói được lời nào mất!”
“À… vậy à…” Tôi suy một chút: “Thật ra cũng có. Mẹ nói mẹ có một cậu em trai, nhưng là con nuôi, không con ruột. Nói nhỉ? ấy thật thà, có lẽ cũng bố mẹ ruột đối xử không tốt với mình, nên vâng lời , quan hệ với mẹ tôi cũng tốt. ấy buồn khi mẹ tôi mất, người gọi điện báo cho tôi cũng là ấy.”
“Vậy ấy… gặp cậu ?” Trương Gia Tuệ tôi hơi căng thẳng.
“. Ngay cũng không có! Tôi không gọi video với người lạ, huống hồ là gửi . Mẹ cũng không đưa cho ấy xem, vì mẹ tôi không chụp , càng không đưa cho người lạ xem.” Tôi giải .
“À… vậy à…” Trương Gia Tuệ gù, có vẻ nhẹ nhõm: “À , ngoài tro cốt mẹ, cậu còn mang theo giấy tờ tùy thân nào khác không?”
“Đương nhiên là có rồi, may trước đó cậu dặn đi dặn lại, nếu không tôi thật sự có thể quên mất đấy!”
Tôi đáp: “Cảm ơn cậu! Tôi thật sự may mắn khi có người bạn cậu, có lẽ đây là món quà mẹ để lại cho tôi rồi.”
Nghe tôi nói xong, Trương Gia Tuệ gượng gạo nặn ra một nụ không thoải mái: “Đương nhiên rồi! Tôi sẽ hết lòng giúp cậu !”
Trương Gia Tuệ chợt ra điều gì đó: “À , sinh nhật cậu là khi nào ? Tôi nhớ mẹ cậu từng nói sẽ tặng quà sinh nhật cho cậu. Trước đây tôi cũng định mua cho cậu một món quà vào ngày sinh nhật, không ngờ mẹ cậu đột ngột qua đời vì bệnh tim.”
“Thật ra là thứ Tư tuần sau. Mẹ nói tôi ăn tây, còn đặc biệt tiết lộ là chuẩn bị cho tôi một cửa hàng tây thật xinh xắn.” Tôi nhớ lại.
“Cửa hàng tây? Đó là gì?” Trương Gia Tuệ hỏi.
“Là… một cửa hàng hình quả tây. Mẹ hy vọng tôi không bôn ba vì công việc.”
Tôi nói xong còn cho xem bản thiết kế cửa hàng tây: “Tiếc là kịp hoàn thành thì mẹ không còn nữa.”