Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Huynh ta uống say trong cung làm càn, xảy ra tranh chấp với tiểu của An Dương công chúa.

Cuối cùng, huynh ấy lại đẩy thẳng người ta xuống hồ, làm người ta chết đuối.

Xông vào cung của công chúa, sát hại người hầu trong cung, gộp nhiều tội lại trừng phạt.

Công công từ trong cung đến nhà ta, the thé cất tuyên : “ tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Nể tình phụ thân hắn là Thị lang nhiều năm cần mẫn, kể từ hôm nay, sung hắn vào cung của An Dương công chúa làm nội thị chuộc tội.”

Nội thị, nói cho hay vậy , chứ chẳng .

Phụ thân ta nghe được tin này, suýt chút nữa theo vị công công kia luôn .

Lão nhân gia đấm ngực dậm chân, nước mắt lưng tròng: “Nhi tử của ta ơi! Cả nhà chúng ta trông cậy vào con nối dõi tông đường đó!”

Còn ta, Nhụy, muội muội song sinh không thể nào giả hơn của huynh , lúc đó đang đứng bên cạnh ăn bánh xem kịch vui.

Ngay giây sau, ánh mắt đẫm lệ của phụ thân đột nhiên ghim chặt vào người ta. Sống lưng ta toát.

“Nhụy… Nhụy Nhi à…”

“Huynh con không thể được! Nhà họ chúng ta có một mầm mống duy nhất này !”

Ta: “Thế nên?”

Phụ thân ta ánh mắt lấp lóe, hạ nói ra một câu khiến ta sững sờ: “Dù … dù con cũng không có lạng thịt đó, huynh muội con lại trông giống hệt nhau! Con thay nó !”

Ta: “???”

Phụ thân, phụ thân có là phụ thân ruột của con không vậy? Đây đâu là vấn đề có hay không có lạng thịt đó chứ?!

Ta cố gắng vùng vẫy: “Phụ thân, đây là tội khi quân, sẽ bị chém đầu đó!”

“Con bé ngốc này, các vị quý nhân trong cung ai lại tâm một tiểu là thật hay giả chứ? Con cần mạo danh huynh con vào cung sống qua ngày, đợi phụ thân lập được công lớn, cầu xin bệ hạ ban cho một tấm kim bài miễn tử, là sẽ lập tức cứu con ra ngay!”

Ta nhìn bộ dạng sợ đến sắp tè ra quần của huynh , lại nhìn dáng vẻ sắp quỳ xuống lạy của phụ thân.

được .

nhà này mà không có ta tan nát mất.

Thế là, ba ngày sau, ta thay huynh , lấy thân phận Tiểu Tử vào cung.

Trên đường đến cung của công chúa, đường càng lúc càng hoang vắng, càng lúc càng lẽo.

Ta sớm nghe nói vị An Dương công chúa này không được sủng ái.

Vừa mới chào đời, mẫu thân là Lệ phi băng huyết mà qua đời.

Hoàng thượng vô cùng yêu thương Lệ phi, cho rằng chính đứa nữ nhi này khắc chết ái phi của mình, nên từ đó không đoái hoài đến, mặc cho tự sinh tự diệt.

Thảo nào huynh ta giết một tiểu của mà lại ầm ĩ đến mức tịnh thân đền .

là khó khăn lắm mới có được một người hầu hạ, lại còn bị huynh ngốc của ta làm cho toi , mà không tức cho được?

Ta đang mải suy nghĩ linh tinh thì cánh cửa kẽo kẹt mở ra.

Trong chính , ánh sáng lờ mờ.

Một người dáng người cao ráo đứng quay lưng về phía ta bên cửa sổ.

hẳn đó là An Dương công chúa, người vừa mất .

Ta “bịch” một tiếng quỳ xuống, dập đầu “cộp cộp”: “ Tiểu Tử, sau này nhất định sẽ dốc hết sức mình hầu hạ công chúa!”

Ta quỳ rất lâu, lâu đến mức đầu gối tê rần.

Mãi sau mới có một nói chậm rãi vang , lùng và trầm lắng đến bất ngờ, nghe rất êm tai: “Ngẩng đầu .”

 

Ta run rẩy ngẩng đầu.

Công chúa không biết xoay người lại từ lúc nào, trên mặt che một lớp lụa trắng, lộ ra một đôi mắt.

Đuôi mắt hơi xếch , đẹp vô cùng, nhưng con ngươi lại đen thẳm không thấy đáy.

“Ngươi chính là ?” chậm rãi tiếng, nói trong veo lẽo.

“Dạ là …”

“Hừ. ” cười khẽ một tiếng, tiếng cười thấm đẫm hơi .

“Ngươi giết người thân cận duy nhất của cung, ngươi nghĩ ngươi đến đây là có thể đền ?”

Lời này chắn không lời tốt lành gì, mồ hôi của ta tuôn ra như tắm.

“Hoa sen trong hồ của cung, năm nay nở không được đẹp.”

Công chúa khoan thai nói, ánh mắt lướt qua người ta, đầy vẻ hứng thú.

là thiếu phân bón tốt, thấy ngươi da trắng thịt mềm, cũng hợp đấy.”

“Hay là ném ngươi xuống đó, bón cho ao sen của cung, thế nào?”

Vừa vào cung sắp bị dìm xuống ao, ta sợ đến hồn bay phách lạc.

Phụ thân! Huynh ! người hại chết ta !

“Công chúa hạ! Không được! Vạn lần không được ạ!”

Ta điên cuồng dập đầu, đầu óc quay cuồng.

hạ! hạ xin nghe nói! từ nhỏ ốm yếu bệnh tật, ăn không ngon ngủ không yên, toàn thân chẳng có mấy lạng thịt, gầy như que củi! Ném vào trong ao, căn … căn không ủ ra được phân tốt! Ngược lại còn làm hỏng phong thủy trong ao của người!”

Ta len lén ngước nhìn, thoáng thấy đôi mắt lộ ra ngoài tấm lụa kia khẽ động.

Trong tĩnh lặng như tờ, có tiếng tim ta đập thình thịch.

Ánh mắt của công chúa dừng lại trên người ta rất lâu, rất lâu.

Cuối cùng, nói thanh lãnh ấy lại vang , mang theo một tia trêu chọc: “Cũng lanh mồm lanh miệng đấy.”

vậy, tạm thời giữ lại nhỏ này của ngươi.”

Ta suýt nữa thì xụi lơ ra đất, vội vàng dập đầu thêm : “Tạ ơn công chúa hạ không giết! nhất định sẽ làm trâu làm ngựa, tận tâm hầu hạ!”

Thế là nhỏ này của ta, xem như tạm thời bị buộc vào tòa viện rách nát này.

Tùy chỉnh
Danh sách chương