Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Tôi tên là Diệp Vãn Vãn, hai mươi sáu tuổi, vừa phát hiện chồng ngoại tình.
Không phải kiểu kịch bắt gian tại trận, là anh ta tự nguyện thừa nhận.
“Vãn Vãn, anh yêu người khác rồi.” Hàn Cảnh Xuyên trên ghế sofa, vẻ mặt bình thản thể đang bàn chuyện tối nay ăn .
Tôi suýt làm rơi tách trà .
Cái cơ?
“Anh yêu cô gái thiết kế mới vào ty, tên là Lâm Tuyết. Cô ấy hai mươi hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp, rất sáng.” mắt Hàn Cảnh Xuyên ánh dịu dàng tôi chưa từng thấy bao giờ, “Bọn anh ở bên nhau được ba tháng rồi.”
Ba tháng.
Tôi tính thử — đúng vào khoảng thời gian tôi mang thai rồi sảy.
Lúc đó tôi yếu ớt, anh ta ngày nào rời nhà sớm về muộn, là việc quá bận. Hóa ra là chăm người phụ nữ khác.
“Vậy ?” Tôi đặt tách trà xuống, bình tĩnh đến lạ.
“Anh muốn .” Hàn Cảnh Xuyên lấy từ cặp văn ra một xấp tài liệu, “Đây là giấy , anh ký rồi. Nhà, xe và ba mươi tiền mặt, đều là em.”
Ba mươi .
Nghe thì có vẻ nhiều, với Hàn Cảnh Xuyên, chỉ là phần lẻ lợi nhuận một năm ty.
“Tại đột nhiên lại cho tôi nhiều tiền thế?” Tôi lật xem hợp đồng , những điều khoản chi chít khiến mắt tôi hoa .
“Coi là bù đắp . Dù thì chúng ta kết năm năm, em hy sinh rất nhiều cho gia đình này.” Hàn Cảnh Xuyên đứng dậy, “Còn nữa, Tuyết đang mang thai.”
tôi khựng lại giữa không trung.
“Bao lâu rồi?”
“Hai tháng.”
Vậy ra, anh ta muốn cho đứa trẻ một gia đình trọn vẹn. Còn tôi, chính là người phụ nữ trung niên bị vứt bỏ.
“Anh nghĩ kỹ chưa?” Tôi gập lại thỏa thuận, “Ba mươi không phải là con số nhỏ.”
“Anh nghĩ kỹ rồi.” điệu Hàn Cảnh Xuyên vô cùng kiên định, “Anh biết làm vậy là không bằng với em, anh thật yêu cô ấy. Số tiền này, coi là bù đắp cảm giác tội lỗi.”
Bù đắp cảm giác tội lỗi.
Nghe thật là mỉa mai.
“Được, tôi ký.” Tôi cầm bút, ký tên vào thỏa thuận, “ tôi có một điều kiện.”
Hàn Cảnh Xuyên khựng lại một chút: “Điều kiện ?”
“Tôi muốn gặp Lâm Tuyết.”
“Tại ?”
“ muốn thay thế tôi thì ít ra tôi nên xem cô ta có xứng đáng với giá đó không.” Tôi đẩy thỏa thuận về phía anh ta, “ thế? Không dám để tôi gặp à?”
Hàn Cảnh Xuyên do dự một lúc: “Được, anh sẽ sắp xếp.”
Sau khi anh ta rời , tôi một phòng khách trống vắng, nhìn ra khung cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Năm năm nhân, cứ thế chấm dứt.
không đau là dối, cảm giác nhiều hơn là… giải thoát.
Năm năm qua, tôi một người vợ hoàn hảo, chăm lo từng li từng tí cho cuộc sống anh ta, theo anh ta xã giao, anh sảy thai, anh từ bỏ nghiệp chính . Vậy giờ đây, chỉ một câu “anh yêu người khác rồi” là muốn gạt tôi ra khỏi cuộc đời anh ta.
Tuy nhiên, ba mươi được xem là phí chia khá hậu hĩnh.
Tôi cầm điện thoại , gọi cho người bạn thân nhất — Sophie.
“Phi Phi, tôi rồi.”
“Cái cơ?!” Sophie suýt làm thủng màng nhĩ tôi, “Chuyện xảy ra vậy? Tên khốn Hàn Cảnh Xuyên làm rồi?!”
“Anh ta ngoại tình, bồ còn đang có thai.” Tôi với nhẹ nhàng thể đang bàn chuyện thời tiết.
“Mẹ nó! Đồ cặn bã! Cậu đang ở đâu? đến ngay!”
“Đừng kích động, không . Với lại anh ta cho ba mươi phí chia .”
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây.
Ba mươi ? Sophie có phần không thể tin nổi, “Hắn điên rồi à?!”
“Có lẽ là tình yêu đích thực chăng.” Tôi cười khổ, “Ngày mai sẽ gặp tiểu tam đó, cậu cùng nhé?”
“Dĩ nhiên! muốn xem thử con hồ tinh nào lại đáng giá ba mươi !”
Cúp máy xong, tôi tắm rồi giường nằm.
Chiếc giường này, tôi và Hàn Cảnh Xuyên nằm suốt năm năm. Từ ngày mai, tôi sẽ phải ngủ một .
không cô đơn là dối, tôi sẽ không khóc.
Nước mắt, chỉ dành cho người thật xứng đáng.
Chiều hôm sau, Hàn Cảnh Xuyên đưa Lâm Tuyết đến.
Tôi chờ họ phòng khách, cố ý mặc một chiếc váy đỏ và trang điểm kỹ càng. Dù là lần gặp cuối, tôi muốn thật chỉn chu.
Chuông cửa vang , tôi ra mở cửa.
Cạnh Hàn Cảnh Xuyên là một cô gái rất trẻ, đúng là xinh thật — kiểu đẹp sáng, hội trưởng hội sinh viên. Cô ta mặc một chiếc áo len trắng, bụng hơi nhô , trông rất ngoan hiền.
“Chào chị, em là Lâm Tuyết.” Cô ta chủ động đưa ra, nhẹ nhàng, “Xin lỗi chị… cướp chồng chị.”
Tôi nhìn cô ta, không đưa bắt lại: “Vào .”
Ba người xuống phòng khách, không khí có chút ngượng ngùng.