Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9.
Cú nổ thật sự xảy ra vào một tối thứ Sáu.
Hôm đó tan làm, tôi có hẹn ăn tối cùng khách hàng tại một nhà hàng fusion cao cấp nằm gần công ty.
Không gian ở đó rất trang nhã, giá cả cũng không hề dễ chịu — thường là nơi các cặp đôi chọn để hẹn hò lãng mạn.
Tôi và khách hàng vừa ngồi xuống bàn gần cửa sổ, thì bắt gặp Trịnh Tầm và Tạ Tình cùng nhau bước vào.
Hôm nay Trịnh Tầm rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng — vest thẳng thớm, tóc vuốt bóng loáng, dáng đi tự tin như thể sàn catwalk đang trải dưới chân.
Còn Tạ Tình thì khoác lên mình một chiếc đầm dạ hội hàng hiệu, tay khoác lấy anh ta, nụ cười ngọt như đường phèn.
Cả hai được phục vụ dẫn đến bàn phía không xa chỗ tôi — một chỗ ngồi khá đẹp, vừa có sự riêng tư, vừa nhìn ra toàn cảnh phố đêm lung linh ngoài ô cửa kính.
Tôi lặng lẽ thu ánh nhìn lại, tập trung trò chuyện cùng khách hàng.
Khi đến phần gọi món, khách hàng nhã nhặn bảo tôi chọn giúp.
Tôi cầm lấy chiếc tablet menu, nhanh chóng đặt vài món nổi bật của nhà hàng, khéo léo cân bằng giữa thịt – rau – khẩu vị để không quá nặng hay đơn điệu.
Ở phía bên kia, tôi lướt thấy Tạ Tình đang cầm menu và quẹt màn hình như chơi game, thờ ơ và đầy tuỳ hứng.
Chiếc tablet bên bàn họ dường như hơi bị lag, phục vụ có hỏi có cần đổi thiết bị khác không, nhưng Tạ Tình chỉ khoát tay, nói không sao.
Trịnh Tầm lúc ấy đang tựa người đầy mãn nguyện vào ghế sofa, tận hưởng vai diễn “đại gia hào phóng” mà anh ta tự khoác lên.
Tôi quay đầu lại, bình thản mỉm cười với khách hàng, tiếp tục câu chuyện như thể chẳng có chuyện gì đáng để để tâm.
Nhưng chỉ chưa đầy hai mươi phút sau… thảm họa ập đến.
Các nhân viên phục vụ bắt đầu như dây chuyền, từng người từng người nối nhau mang ra những khay đồ ăn khổng lồ tiến thẳng về phía bàn của họ.
Món đầu tiên được đưa lên — một đĩa thịt bò nướng Wagyu chất cao như núi, đủ để cho cả một đội bóng ăn lót dạ.
Nụ cười trên gương mặt Trịnh Tầm… đóng băng ngay lập tức.
Tiếp theo — hai chậu đút lò tôm hùm, phủ đầy phô mai vàng óng óng, thơm ngào ngạt, nhìn qua cũng biết… giá trên trời.
Gương mặt Trịnh Tầm bắt đầu tái dần.
Rồi đến món thứ ba, thứ tư…
Một thuyền sashimi hải sản khổng lồ đầy nhím biển và sò điệp.
Một nồi canh tomyum chua cay đủ cho cả phòng họp chia phần.
Một bàn sushi và tempura trải kín cả mặt bàn bốn người — màu sắc rực rỡ như buổi tiệc hoàng gia.
Hết đĩa này đến đĩa khác, nhân viên không ngừng mang ra, lấp kín từng khoảng trống còn lại trên bàn.
Có vài đĩa đồ ăn vì không còn chỗ đặt, nên phải chồng lên nhau.
Khung cảnh trước mắt khiến toàn bộ nhà hàng đổ dồn ánh nhìn.
Mọi người bắt đầu thì thầm bàn tán, ánh mắt đầy ngạc nhiên, hiếu kỳ – rồi chuyển sang… xem kịch vui.
Trịnh Tầm đơ hoàn toàn tại chỗ, giọng bắt đầu run run:
“Chuyện này là sao…?”
Tạ Tình lúc đầu cũng hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh liền bật cười như thể chuyện này… khá thú vị.
“A, lúc nãy cái tablet hơi bị lag đó mà,” cô nói tỉnh bơ, “chắc em vô tình bấm trúng nút ‘đặt hàng hàng loạt’ rồi.”
Cô gắp một miếng wagyu, cắn thử, gật gù:
“Nhưng không sao đâu, lỡ đặt thì đặt thôi, mua rồi trả tiền là được mà.”
“Vị cũng ngon đấy chứ. Còn dư thì gói lại mang về cho tụi trong phòng ăn khuya.”
Câu nói ấy…
giống như dây ngòi châm thẳng vào cây thuốc súng đã sẵn sàng phát nổ trong lòng Trịnh Tầm.
“Gói về?”
Anh ta cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khàn như bị kéo qua giấy nhám.
“Tạ Tình! Em có biết cái bàn này… hết bao nhiêu tiền không?
Chỉ vì một câu ‘bấm nhầm’ là xong à? Em có não không?!”
Giọng anh ta cố gắng đè xuống, nhưng cơn giận như núi lửa sắp phun trào – hoàn toàn không thể che giấu.
Khuôn mặt từng cười cợt giả vờ dịu dàng, lúc này bóp méo bởi tức giận, trông vừa dữ tợn vừa đáng cười.
Âm thanh xì xào xung quanh ngày càng lớn.
Cả vị khách ngồi đối diện tôi cũng đặt đũa xuống, xoay đầu qua, hứng thú xem trò vui không che đậy.
Tạ Tình bị tiếng quát đột ngột làm sững lại.
Cô đặt đũa xuống, đôi chân mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, ánh mắt đầy khó hiểu:
“Anh gào cái gì? Lỡ tay đặt nhầm thôi mà. Có cần nổi đóa lên như vậy không? Chẳng phải chỉ là một bữa ăn? Tốn bao nhiêu được chứ?”
“Tốn bao nhiêu?!”
Trịnh Tầm như vừa nghe một câu chuyện cười chua chát nhất đời, bỗng bật dậy khỏi ghế, chỉ tay vào bàn ăn tràn ngập thức ăn, giọng run rẩy vì kích động:
“Cái bàn này! Ít nhất cũng năm con số!
Là tiền lương hai tháng của tôi đó, Tạ Tình!
Vậy mà em hỏi tôi ‘tốn bao nhiêu’?!”
Cuối cùng thì… anh ta cũng không gồng nổi nữa.
Trước áp lực của hóa đơn, trước ánh mắt săm soi của mọi người, anh ta hoàn toàn vỡ vụn.
Người đàn ông từng cố tỏ ra dư dả – lúc này bị sự thật nghèo túng bóc trần từng lớp từng lớp như một con rối lòe loẹt mất dây.
10.
Biểu cảm bối rối trên mặt Tạ Tình dần tan biến, thay vào đó là một cái nhướng mày đầy khinh miệt.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang tím bầm như gan heo của Trịnh Tầm, im lặng mấy giây rồi bật cười thành tiếng.
Một tiếng cười thanh mảnh, sắc bén, không che giấu nổi sự châm chọc.
“À… tôi hiểu rồi.”
Cô gật đầu như vừa được khai sáng, giọng nói lạnh đi mấy độ, xa cách như một cơn gió lướt qua mùa đông:
“Thì ra là vậy hả, Trịnh Tầm?
Anh vốn chẳng có tiền đúng không?
Tất cả những thứ đó chỉ là giả vờ làm đại gia thôi.”
Trịnh Tầm như bị người ta lột trần giữa ban ngày, rùng mình một cái.
Tất cả sĩ diện, vỏ bọc, mặt mũi… đều bị câu nói ấy bóc trần sạch sẽ.
Anh ta há miệng, nhưng chẳng phản bác nổi một lời.
Tạ Tình đứng dậy, lấy lại dáng vẻ thanh lịch vốn có, xách túi, đứng đối diện anh ta, ánh mắt lạnh tanh như chưa từng quen biết.
“Chỉ vì một chút chuyện nhỏ, chỉ vì vài đồng tiền mà cũng phải gào rú lên?
Đúng là quá chi li, quá… mất thể diện.”
Cô cố tình dùng lại từng chữ mà anh ta từng dùng để tâng bốc cô – rồi quay sang sỉ nhục tôi.
Một màn hoàn trả không thể nào trọn vẹn hơn.
Sau đó, cô rút từ túi xách ra một tấm thẻ đen lấp lánh – không chút do dự – đưa cho người quản lý nhà hàng vừa đi tới:
“Thanh toán đi.”
Sau đó, cô quay đầu lại, liếc nhìn Trịnh Tầm lần cuối.
Ánh mắt đó không còn là trách móc, oán hận hay bi thương, mà là cái nhìn dành cho một người xa lạ – vừa đáng thương vừa đáng cười.
“Thật ra anh không cần phải cố tỏ ra như vậy đâu, Trịnh Tầm.”
Giọng cô không lớn, nhưng từng chữ như tảng đá ném xuống mặt hồ, tạo nên những đợt sóng âm vang đến từng ngóc ngách của không gian yên lặng.
“Cái sĩ diện rởm ấy, chẳng giúp được gì đâu.
Tôi đâu có vì anh ‘sĩ diện’ mà yêu đến chết đi sống lại.”
Dứt lời, cô quay lưng, bóng dáng thanh thoát, bước ra khỏi nhà hàng trong tiếng giày cao gót lạch cạch đầy tự tin và tự do.
Toàn bộ thế giới như lặng đi một nhịp.
Chỉ còn lại Trịnh Tầm đứng trơ ở đó, cạnh một núi đồ ăn xa xỉ mà anh ta chẳng nuốt nổi một miếng.
Tôi thu lại ánh nhìn, quay sang mỉm cười với khách hàng:
“Xin lỗi anh, có lẽ vừa rồi hơi ồn ào.”
Khách bật cười:
“Không sao, bữa ăn này… thú vị ngoài mong đợi.”
Trên đường rời khỏi nhà hàng, gió đầu hạ thổi qua, mang theo hơi ấm dịu dàng của một đêm thành phố rực rỡ.
Tôi ngẩng đầu nhìn dãy đèn sáng lung linh, hít một hơi thật sâu, như thể cũng đang gói lại quá khứ vào trong gió.
Sáng hôm sau.
Trong phòng trà, khi tôi đang pha cà phê, đồng nghiệp kiêm bạn thân – Chu Kỳ – rón rén ghé tai, giọng nhỏ như đang buôn chuyện quốc gia:
“Này, nghe nói hôm qua mày đi tiếp khách, đụng trúng Trịnh Tầm với tình mới?
Nghe bảo… siêu kinh điển luôn đó?”
Tôi khuấy ly cà phê, cười khẽ:
“Tin nhanh thật ha. Đúng là không gì lọt qua tai mày được.”
Chu Kỳ trợn tròn mắt, mắt sáng như đèn pin soi drama:
“Ủa mày nghĩ sao, trợ lý của khách hàng hôm qua là bạn đại học tao mà! Nó livestream nguyên bộ phim cho tao coi luôn đó!”
Cô ấy hớn hở, háo hức như sắp được trao giải ‘thánh hóng hớt quốc dân’:
“Nói tao nghe coi! Thiệt hông? Trịnh Tầm bày đặt làm đại gia, gọi cả bàn ăn to bằng cái sân banh xong không đủ tiền trả, cuối cùng bạn gái móc thẻ quẹt rồi đá luôn tại chỗ đúng không?”
Tôi nhấp một ngụm cà phê, cười nhạt:
“Đại khái là vậy.”
Nhưng cái gọi là “đại khái” này, một khi lọt vào thế giới tám chuyện, thì từng chi tiết nhỏ cũng có thể hóa rồng hóa phượng.
Chưa tới hết buổi sáng, câu chuyện Trịnh Tầm “mặt dày bày mâm, bị đá ngược lại nguyên combo” đã lan ra khắp công ty, theo nhiều phiên bản remix có tâm – nào là “ngồi khóc bên sushi”, “bị bạn gái chê không có não”, thậm chí có đứa còn đồn là chị phục vụ phải an ủi ảnh bằng một cái khăn giấy miễn phí.
Những gương mặt mới trước đây từng xem anh ta như đàn anh “cool ngầu thành đạt”, giờ thì ánh mắt nhìn sang đầy cảm thông giả tạo, xen lẫn tiếng cười trộm sau lưng.
Còn mấy đồng nghiệp kỳ cựu vốn đã ngứa mắt với Trịnh Tầm từ lâu, bây giờ thì khỏi cần giả vờ. Sau lưng anh ta là đủ loại lời bàn tán thẳng thừng, chẳng thèm kiêng dè.
Mỗi lần đi ngang qua chỗ ngồi của ảnh, tôi đều nghe loáng thoáng vài câu rì rầm, kiểu gì cũng có người cố nói nhỏ… nhưng hả hê tới mức giọng vẫn vọt lên như loa bluetooth hư nút chỉnh âm:
“Biết chưa biết chưa? Bữa đó nguyên bàn ăn gần trăm triệu nha! Bằng hai tháng lương ảnh đó, lạy luôn!”
“Diễn hoài diễn mãi, tưởng mặt to lắm. Ngày nào cũng chém gió nào là ‘tầm nhìn’, nào là ‘đẳng cấp’, cuối cùng tới cái bill còn không kham nổi.”
“Cười xỉu! Trước còn dám nói Huệ Liên nhỏ nhen, không xứng với ảnh cơ đấy!”
“Giờ thì sao? Người yêu mới cầm thẻ đen thanh toán, tiện tay quẹt luôn cái mặt ảnh xuống đất, bảo anh là đồ sống chết vì sĩ diện mà chẳng có cái gì thật sự để giữ.”
11.
Ngày qua ngày, sắc mặt của Trịnh Tầm càng lúc càng khó coi.
Anh ta không còn cái dáng vẻ vênh váo ngày xưa, lúc nào cũng lượn lờ như sếp tổng dạo quanh văn phòng. Giờ thì như chim sợ cung, rúc chặt trong cái ô vuông nhỏ xíu ở góc phòng, chỉ thiếu nước rút rèm che luôn cái mặt.
Chỉ cần ai cười to một chút là cả người anh ta khẽ giật như bị điện giật nhẹ.
Cố gắng thì vẫn có, nhưng vô ích. Anh ta làm việc hùng hục như muốn “gỡ gạc hình tượng”, nhưng hình tượng của anh giờ chẳng khác gì một chiếc mặt nạ rách: dù có dán lại cũng lộ vết keo.
Mà đâu chỉ đồng nghiệp, tới cả sếp cũng đã nghe phong thanh câu chuyện.
Hôm họp phòng, sếp giao một dự án mới quan trọng. Trịnh Tầm như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức đứng bật dậy, lại là những lời quen thuộc như “tầm nhìn vĩ mô”, “chiến lược dài hạn”, “đột phá cấp độ thị trường”…
Sếp chỉ liếc anh ta một cái lạnh tanh, không buồn để anh ta nói thêm câu nào.
Ánh mắt sếp chuyển sang tôi, giọng điềm đạm nhưng rõ ràng:
“Dự án này giao cho Huệ Liên. Cô ấy làm việc chắc tay nhất.”
Ngay giây phút đó, tôi thấy rõ bờ vai của Trịnh Tầm sụp xuống.
Không còn lời nói nào cần thêm nữa – cả công ty đều hiểu: tấm màn “soái ca trí tuệ” của Trịnh Tầm chính thức được hạ xuống.
Một người từng được tung hô vì cái “vỏ hào nhoáng”, giờ thì ai cũng thấy bên trong trống rỗng đến đáng ngại.
Từ ngày hôm đó, vị trí của anh ta trong công ty tụt dốc không phanh.
Sự lạnh nhạt cố tình và những lời mỉa mai vô tình từ đồng nghiệp, như hàng trăm chiếc kim tàng hình, ngày này qua ngày khác, âm thầm chích vào cái tôi mong manh, dễ vỡ của Trịnh Tầm.
Cuối cùng, vào một chiều thứ Sáu, anh ta nộp đơn xin nghỉ việc.
Không lời chào tạm biệt, không một tin nhắn – chỉ lặng lẽ cuốn gọn mọi thứ rồi rời đi, như một kẻ thua trận, không dám quay đầu.
Tôi tưởng, mọi thứ giữa chúng tôi đến đây là chấm dứt.
Cho đến nửa tháng sau.
Một đêm mưa nhẹ, tôi bước ra khỏi công ty thì nhìn thấy anh ta – đứng nép dưới mái hiên.
Không dù. Mái tóc ướt dính bết vào trán, áo quần nhàu nhĩ, cả người như rơi ra từ bức tranh cũ: ướt át, thất sắc, mỏi mòn.
Trịnh Tầm trông như một con chó nhỏ bị bỏ rơi, vẫn còn khờ khạo chờ người chủ cũ quay lại.
Thấy tôi, anh ta vội bước tới, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Huệ Liên…”
Tôi dừng bước, bình tĩnh nhìn anh ta.
Anh không gồng nổi nữa.
Lớp vỏ ngạo mạn từng bọc quanh anh, cuối cùng cũng vỡ tan.
Vành mắt đỏ hoe, giọng khàn đặc, run run như muốn bật khóc.
“Huệ Liên, anh sai rồi… Anh thực sự nhận ra mình sai rồi…”
“Anh không nên hão huyền, càng không nên vì cái sĩ diện tầm thường đó mà làm tổn thương em…”
“Giờ anh chẳng còn gì cả… Em có thể… cho anh một cơ hội nữa không?”
“Cho tụi mình bắt đầu lại… được không?”
Anh ta khóc lóc, nghẹn ngào, níu kéo như đang bám vào cọng rơm cuối cùng giữa dòng nước xoáy.
Tôi đứng đó, bình thản nhìn người từng ngồi trên cao giảng đạo lý với tôi về sự “rộng lượng”, từng mắng tôi là “nhỏ nhen”.
Giờ anh ta đứng trước mặt tôi – ướt sũng, tiều tụy, chẳng còn gì cả.
Nhưng lạ thay, trong lòng tôi lại không có một chút hả hê.
Tất cả tổn thương, tức giận… đã sớm bị xóa sạch từ cái đêm trong nhà hàng ấy – đêm anh tự mình bóc trần vở kịch hão huyền mang tên “tình yêu có tầm”.
Giọt mưa lất phất rơi vào má, lạnh lạnh – nhưng không lạnh bằng ánh mắt tôi dành cho anh.
Tôi nhìn anh – như nhìn một món đồ cũ kỹ, chẳng còn dính dáng gì tới cuộc sống mình.
“Trịnh Tầm.”
Tôi lên tiếng, giọng điềm đạm đến kỳ lạ.
“Anh có biết vì sao khi đã vứt rác vào thùng, tôi không bao giờ quay lại nhặt nó lên không?”
Không chờ anh trả lời, tôi tự nói:
“Vì tôi… sợ bẩn.”
Nói rồi, tôi mở ô, bước thẳng vào màn mưa không một lần ngoảnh lại.
Anh ở sau lưng tôi – nhỏ dần, nhòe dần, như một vết bẩn cũ trên chiếc áo trắng đã giặt sạch.
-Hết-