Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2 - Giấc Mơ Của Ninh Sơ Nguyệt

Hơn , thầy trong lớp cũng đã cấm người tùy tiện ra , còn bắt tổ chức thi mười ngày một lần, bảng xếp hạng sẽ được công bố trên triều đình.

Lần , nhà cũng chẳng còn bận chọn dâu mà đều quay sang thúc ép con gái hành, chỉ sợ con mình rớt xuống hạng chót làm mất mặt cả nhà.

Ngay cả phụ thân ta trước kỳ thi cũng thức suốt hai đêm để giúp ta ôn tập cấp tốc.

Thế nhưng dù có ôn hay không, tích của ta vẫn chỉ giữ mức trung bình khá, phụ thân thấy chẳng mấy tác dụng để ta tự do.

Cứ thế thi qua thi lại, đến kỳ nghỉ đông trước Tết, tích của ta vẫn ổn định mức trung bình khá.

Dẫu vậy, ta không gây tiếng vang cũng không , nhưng vẫn có vài tiểu thư quý tộc không ưa ta, rảnh rỗi thì ném sách vở ta làm, thậm chí còn đọc to thơ ta viết trước mọi người.

Ta mặt dày không mấy bận tâm, hơn mấy bài thơ đó là nam bồ tát dạy ta làm, bài nào cũng tuyệt phẩm!

Coi như giúp ta quảng bá cũng tốt.

Thế nhưng, con gái duy nhất của Hầu gia Triệu, nàng Triệu Giác , lại càng làm quá, giật rương của ta vứt hết mọi thứ ra , còn giữ chặt túi thơm của ta mà mắt đỏ hoe.

Ta đưa tay cướp lại nhưng bị họ đông người đẩy ngã.

Chiếc túi thơm ấy là quà sinh nhật phụ thân mua tặng ta Tẩm Tú , trên đó thêu hình vầng trăng khuyết giống tên gọi thân mật của ta – Nguyệt Nha, ta quý nó vô cùng.

Thế nhưng ta nhẫn nhịn là thượng sách, bèn xua tay nếu nhà cô ta nghèo đến mức thì cứ đi.

Về đến nhà, ta lục lọi hộp thuốc mẫu thân cất lâu ngày, tìm ra vài loại dược liệu lén bỏ trà của tiểu thư đó.

Ngày hôm , nàng nhìn nhau, mặt đầy đỏ, kêu trời kêu đất.

Ta vẫn ngồi điềm tĩnh bên bàn, vì có kêu cũng chẳng ích gì, ngay cả thần y cũng không phát ra đó là độc.

Hơn , chừng nửa tháng đỏ sẽ tự hết, nhưng Tết của nàng xem như tiêu tan, chắc cả yến tiệc trong cũng không dám tham dự.

Mẫu thân chuyện liền giận dữ đến quạt tay không ngừng: “Con nhóc thối, mẫu thân dạy con từ bé cẩn trọng, thế mà con dám gan to tày trời đi độc người ta?”

Ta nhún vai tỏ vẻ chẳng : “Họ chỉ uống vài vị thuốc khắc nhau thôi, lại chẳng kiểm ra là độc gì.”

“Hơn con cũng uống trà ấy, mặt con cũng nổi , họ lại càng không nghi ngờ con.”

Ta thạo quỳ xuống trước từ đường, mẫu thân tức đến mức định roi đuổi theo: “Ninh Sơ Nguyệt, con đúng là không sai không?”

Ta liền cắm chạy, chỉ nói vọng lại: “Họ đâu có phát ra con làm, con nhận tội gì chứ?”

Ta nghĩ thầm, dù trên ta vẫn có người che chở mà!

Quỳ được bao lâu, mẫu thân lại lôi ta đi bái bồ tát, cầu bồ tát còn linh hơn là cầu tổ tiên.

Ta thấy mẫu thân nói cũng có lý.

Đêm đó, ta tâm khẩn cầu nam bồ tát giúp mấy nhà quyền quý kia đừng tìm ra nguyên nhân bị đỏ.

Nam bồ tát nâng cằm ta lên, nhìn những nốt trên mặt mà tỏ vẻ ghét bỏ: “Phụ thân nàng giờ đã là Hộ Bộ Thị Lang, thái tử giảng sư, mà họ còn dám ngang ngược như thế ?”

“Quan chức phụ thân ta không liên quan gì, họ có lẽ chỉ thích túi thơm của ta thôi.”

Ta thở dài đầy oan ức: “Nhưng ta cũng thích túi ấy, dĩ nhiên không thể để họ được như ý.”

Nam bồ tát khẽ cười, an ủi ta: “Yên tâm đi, có ta đây, họ sẽ chẳng điều tra ra gì đâu.”

Không ngờ không chỉ không tra ra, mà hoàng thượng còn gọi mấy nàng đó tham dự yến.

Hoàng thượng là nhớ tiểu thư, có đỏ cũng chẳng ngại gặp.

Còn chuyện gì xảy ra tại yến thì ta không rõ, chỉ khi đường khai giảng lại, không một ai trong số họ quay trở lại.

Nam bồ tát quả thật linh nghiệm nhất thế gian!

Hơn , phụ thân ta lại được thăng chức.

Phụ thân kể hoàng thượng nhường ngôi thái tử Lâm Trạm, còn phụ thân ta là người của thái tử, được thăng lên làm Hộ Bộ Thượng Thư.

Phụ thân rưng rưng nước mắt: “Con gái của ta, Nguyệt Nha, giờ có thể leo lên hạng .”

Ta nhìn phụ thân đầy bối rối: “Phụ thân ơi, chúng ta không xếp hạng mà.”

Thầy nói năm mới thay đổi, không chú trọng bảng xếp hạng, mà chỉ khuyến khích tự giác.

Phụ thân kịp tiếc nuối thì ta đã bị mẫu thân lôi đi bái bồ tát cầu phúc phụ thân bình an.

Mẫu thân còn nói nhà chúng ta không có gốc rễ vững chắc, mong bồ tát phù hộ phụ thân đừng thăng chức .

Ta cũng muốn cảm tạ nam bồ tát, về nhà liền leo lên giường ngủ mà chẳng ăn tối.

Trong mơ, nam bồ tát trông có vẻ rất vui, nhưng vừa mở miệng đã hỏi: “Nàng có thích ta không?”

Ta ngay là cậu ấy bao giờ từ bỏ ý định đưa ta đi!

Ta không dám đắc tội với bồ tát, chỉ có thể cười gượng mà nói: “Ai mà lại không thích bồ tát chứ!”

Nam bồ tát vừa mở miệng định nói gì đó thì tiếng gọi của mẫu thân ta vọng đến, làm ta tỉnh mộng: “Sơ Nguyệt, mau dậy uống canh đi.”

Ta còn tỉnh hẳn thì đã bị mẫu thân dúi một bát canh gà.

Bị nóng đến tỉnh cả người, ta nước mắt lưng tròng nắm tay mẫu thân: “Mẫu thân ơi, nhi nữ e không thể báo hiếu mẹ được , hu hu hu.”

Trời đất ơi, nam bồ tát sớm muộn gì cũng sẽ mang ta đi mà!

Mẫu thân sờ trán ta, tỏ vẻ khó hiểu: “Con bé đâu có sốt.”

Nhưng còn đợi bồ tát mang ta đi, thì thánh chỉ của tân đế Lâm Trạm đã được gửi đến nhà.

Thái giám già nét mặt hiền từ, đọc thánh chỉ phong ta làm Nghi phi: “Ninh tiểu thư, mau tiếp chỉ đi.”

Khi cả nhà ba người còn đang ngơ ngác, nam bồ tát trong bộ long bào bước ra từ lưng thái giám.

Cả sân nhà ta lập tức hỗn loạn, mẹ ta quỳ xuống lạy ba lạy, chín cúi .

Ta quỳ còn tâm hơn cả mẹ.

Ai mà ngờ được nam bồ tát lại phàm làm hoàng đế cơ chứ?

4

Lâm Trạm cúi nhìn ta: “Chẳng nàng muốn chọn nam nhân tốt nhất làm phu quân ?

“Trong cả kinh , ai có thể tốt hơn trẫm?”

Ta gật liên tục, chứ nói gì đến kinh , ba đời ông cũng đều là tốt nhất mà!

Mẫu thân ta xúc động, đấm vai mấy cái: “Hai người họ từ lâu đã quen nhau mà, ôi trời~”

bưng miệng mẫu thân lại, kéo mẫu thân ra , ta đưa Lâm Trạm dạo quanh sân.

Thế nhưng ta nhìn Lâm Trạm mà chỉ ngượng ngùng: “Bệ , ta… ngài…”

Lâm Trạm nói ta không cần kích động, dù ta cũng được xem là do ngài ấy chăm sóc từ nhỏ, làm để ta rơi hố lửa được.

tại hậu của trẫm chỉ có nàng.

“Nhưng nàng cũng đừng tự cao quá, vị trí hoàng hậu để trống, xem biểu của nàng.”

Điều ta hiểu, đã từng nói đây là cách cân bằng, triều đình và hậu đều như vậy.

Trước khi rời đi, Lâm Trạm còn để lại ta một nữ tên Lê Thanh.

Mẫu thân đó là ma ma đến dạy ta lễ nghi trong , ta dậy từ tờ mờ sáng để chờ Lê Thanh chỉ dạy.

Lê Thanh ngái ngủ ngáp dài: “Cô nương, bệ chỉ nói nô tỳ vệ cô chu toàn, không nói gì thêm mà.”

Ta ngửa mặt than trời, đó kéo Lê Thanh về giường nằm tiếp: “Vậy ngươi dạy được ta cái gì?”

Lê Thanh nhìn ta vẻ khó hiểu: “Nô tỳ chút võ công, khinh công cũng khá ổn.”

Ta bật dậy: “Vậy là bệ muốn ta ?”

Thế là mỗi ngày ta dậy sớm hai canh giờ để võ với Lê Thanh.

Càng khổ hơn, Lâm Trạm như bị bệnh, đặt một pho tượng bồ tát trong phòng ta, ta ngày ngày thắp hương lễ bái. Vì thế mỗi lần nhắm mắt lại ta lại thấy Lâm Trạm.

Ban ngày, ngài ấy cũng chẳng chịu yên, cách vài ngày lại ban thưởng gì đó đến nhà ta.

kẹo hồ lô, chân giò thì chính là sách.

Thế nhưng mấy rương sách chỉ khiến ta cười tít mắt mà thôi!

5

Do gia đình ta từ chốn hàn môn mà tiến gần trung tâm quyền lực, yến tiệc cũng trở nhiều hơn.

Ban ngày ta đi , ban đêm bị Lâm Trạm kiểm tra bài vở, đến mức ta chăm chỉ tới độ gần làm thầy !

Mẫu thân nhìn vẻ mặt khổ sở của ta, nói sẽ dẫn ta đi dự thọ yến của lão phu nhân nhà Hầu gia để đổi gió.

Nhưng ta còn bước phủ thì trời đất bỗng tối sầm.

Khi mở mắt ra, ta phát mình đã bị trói trên một cỗ xe ngựa chạy như bay, còn Lê Thanh cũng bị trói chặt, bị ném bên cạnh.

Ta gọi mấy tiếng “Lê Thanh” nhưng không nghe thấy hồi âm, đành nhào ôm nàng cắn một phát cánh tay.

Lê Thanh lập tức mở mắt, nhìn ta một cái đảo mắt quanh, đó từ trong tay áo rút ra một lưỡi dao mềm, cắt đứt dây thừng buộc cổ tay.

Ta nhìn ra cửa sổ: “Hình như là Thanh Sơn, phía trước e là vực sâu.”

Lê Thanh vén rèm, thử kéo dây cương nhưng không được, liền đưa tay về phía ta: “Cô nương tin tôi.”

Nhưng cỗ xe chạy quá nhanh, ta vừa nắm tay Lê Thanh thì cả hai đã bị hất văng ra .

Cả hai lăn mấy vòng trên mặt đất mới dừng lại.

Tập tễnh trở về nhà từ cửa , ta thấy cả nhà đã náo loạn.

Mẫu thân thấy ta thì nước mắt như mưa: “Nghiệt chướng, đã đi đâu dẫn thêm người, làm mẫu thân sợ chết khiếp!”

Lâm Trạm mặt mày đen kịt, kéo ta lại nhìn từ đến chân, đó quay sang hỏi Lê Thanh có phát gì không.

Thái y cũng đến khám, nói ta chỉ bị trật nhẹ cổ tay.

Tùy chỉnh
Danh sách chương