Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
01.
Năm lớp 11, trong lớp có một soái ca chuyển đến.
Tên là Trần Nhiên.
Cậu ta cao ráo, tận 1m83, dáng người , vai rộng eo thon.
Nhưng tiếc là không nói một câu nào.
Chờ chủ nhiệm giới thiệu xong, tôi lập tức giơ tay:
“Thưa , em đề nghị bạn Trần này nên ngồi luân phiên các bạn nữ trong lớp để tiện kết nối tình cảm hơn!”
Nói xong, cả lũ con trai trong lớp đồng thanh: “Xì!”
Trần Nhiên cúi đầu nhìn chân, mặt không cảm xúc.
chủ nhiệm thẳng thừng bác bỏ đề xuất vì phúc lợi của chị em, dẫn cậu ấy xuống ngồi bàn cuối cùng – chỗ ngồi của bậc đế vương đơn.
Sau khi ngồi vào chỗ, cậu ấy bắt đầu nhìn ra sổ.
Một ánh nhìn dài cả ngày.
tôi biết à? Vì rảnh là tôi sang giới thiệu về mình ngay.
“Tôi là Tống Nam Kiều, số mệnh thiếu Mộc, nên tên tôi có hai chữ Mộc đấy.”
Sợ cậu ấy không biết viết, tôi dùng bút lông viết to ba chữ ấy vào sổ nhét vào trang đầu quyển sách của cậu.
02
Năm lớp 12, bạn bè trong lớp ai nấy đều đã chịu đựng “quấy nhiễu” của tôi nên chẳng ai muốn ngồi cùng bàn.
Cho đến khi tôi kéo đứng đầu khối xuống khỏi đàn, chủ nhiệm không chịu nổi nữa, liền xếp tôi ngồi Trần Nhiên.
Tôi không ý kiến gì cả.
Dù cái vòi nước công cộng duy nhất trong lớp cũng từng bị tôi “mắng” đến độ rỉ nước suốt.
Nhưng Trần Nhiên còn “im ỉm” hơn cái vòi nước kia.
Vẫn trước, cậu ấy nhìn ra sổ, hạ gò má hoàn hảo của mình xuống ngang tầm mắt tôi.
Tôi nghĩ bụng: “Sớm muộn gì cũng đau cổ cho xem.”
Tôi thử đưa một gói snack cay ra trước mặt cậu:
“Này, ăn không?”
Cậu ấy chẳng nói gì.
“…”
Tôi nhịn.
Ra chơi, tôi hỏi mượn cậu ấy quyển vở.
Cậu ấy vẫn: “…”
Tôi: “!”
Bị người ta phớt lờ từ đầu đến cuối.
Tôi bực mình.
Trong khi vẫn giữ giọng để không làm phiền người , tôi hỏi:
“Trần Nhiên, ngoài sổ rốt cuộc có ai ?”
“…”
“Gật đầu là CÓ, lắc đầu là KHÔNG. Tôi nói CÓ, cậu nói gì nào?”
“…”
Trời đất quỷ ơi. cậu ấy nhịn được không đáp chứ?
Thôi được . CÓ hoặc KHÔNG, cậu chọn cái “hoặc”.
Lớp chúng tôi làm gì có ai khuyết tật đâu nhỉ?
Tôi nhìn nghiêng gương mặt của cậu ấy, bỗng rơi vào trầm tư.
Có khi nào… đằng sau vỏ bọc lạnh lùng này là một người cha mê cờ bạc, người mẹ ốm yếu, em gái còn đang đi một con người tan vỡ?
Haiz, tôi đúng là một gái đa sầu đa cảm mà.
Đầu thu vừa đến.
Cái nóng oi ả của hè còn chưa tan, không khí khô khốc, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi , làm rèm lay động, cũng thổi bùng những tâm hồn không yên trong lớp.
Cả lớp đều chăm chú bài.
Chỉ có tôi, không nói chuyện được nên ngồi bứt rứt.
Trong một khoảnh khắc xui khiến, tôi lấy dưỡng tay ra, vô tình bóp hơi nhiều.
Trần Nhiên đang một tay chống cằm, tay còn lại để trống, tôi tiện tay bôi lên.
Đến khi cậu ấy cảm được trơn mượt trên tay mình, ngơ ngác nhìn tôi.
Lúc đó tôi ra mình đã làm gì.
Nuốt nước bọt, mặt đỏ bừng lên.
Cậu ấy nói tôi câu đầu tiên: “Hả?”
Trái tim tôi nhảy lên.
A.
Aaaaaa!
Hóa ra cậu ấy không người câm!
03
TV đang phát một bộ phim tượng Đài Loan đầy drama cẩu huyết.
Số phận nữ chính khổ sở chẳng gì tâm trạng của mẹ tôi lúc này.
Sau buổi họp phụ huynh, bà có vẻ trầm tư.
Dựa vào kết quả thi thử lần ba, thành tích của tôi miễn cưỡng đạt mức đủ để vào đại chính quy.
Mẹ tôi chặn động tác gắp thức ăn của ba, ánh mắt sáng lên:
“Ba của nó, hay là chúng ta cũng để nó đi thi nghệ thuật giống con bé Viên Viên nhà bên cạnh?”
Nhà bên cạnh là nhà Giang Hoài, con gái tên Viên Viên.
Hoa khôi khu phố.
Kiểu con gái chỉ cần đi hai vòng quanh khu cũng sẽ có người chú ý “pick” ngay.
Ba tôi lộ vẻ sầu muộn, nhưng cũng không vội vàng từ chối:
“Bây giờ thi nghệ thuật thì có kịp nữa không?” Ba thở dài, tự trách mình, “Cũng tại tôi, con giống tôi nhiều.”
Ba tôi, biệt danh “ếch nhái”.
Tôi không chịu nổi câu này, liền đập bàn đứng dậy:
“Tống Phú, ông đừng có mà trách tôi!” đầu tố cáo ngay: “Mẹ ơi, Tống Phú giấu tiền riêng trong thùng đồ kia!”
“Heo con thối! Hôm không tôi mua cho !”
Mẹ tôi cầm muôi canh chỉ thẳng vào ba: “Giỏi nhỉ!”
Mẹ bận phục vụ ba.
Khi tôi lén lút lại trường, phát hiện Trần Nhiên vẫn còn ở đó.
Cậu ấy tuy vẫn ít nói, nhưng khi tôi hỏi chuyện, đã chịu trả .
“ cậu chưa về?”
Trần Nhiên nhìn tôi một lúc, trả :
“Đợi mẹ tôi.”
“Mẹ cậu chưa về?”
Tôi đã quen chờ cậu ấy .
“Ừm.”
“ giáo.”
“ giáo tìm mẹ cậu nói chuyện?”
Cậu gật đầu.
“Ừm.”
Ba tôi từng nói, tôi không có khiếu hành, nhưng đoán ý người thì giỏi.
Bao lần mẹ định cầm gậy ra đánh, tôi đều xoay chuyển tình nhờ nói đúng điểm yếu của bà.
Đối Trần Nhiên cũng không ngoại lệ.
Cậu ấy bật cười, có chút miễn cưỡng.
Tôi nhìn cậu ấy.
mắt tròn dưới gọng kính cong cong, hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn hiện lên trên má.
Trông ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Tôi bỗng lạc nhịp.
Nhưng miệng vẫn cứng:
“Đừng cười!”
Trần Nhiên lập tức thu lại nụ cười.
Chỉ là tôi không ngờ, cậu ấy đột nhiên vươn tay bẹo má tôi.
“Giận?”
“Đừng, giận.”
Lúc quen, Trần Nhiên rất ít nói.
Tôi thường kể mấy câu chuyện cười lạnh lùng để phá băng.
“Cậu có biết vì Bạch Tuyết lúc nào cũng gặp bất hạnh không?”
Cậu ấy tròn mắt nhìn tôi, không nói nào.
Tôi bật mí:
“Vì ấy bên nhiều người.”
“Ha ha ha ha.”
Tôi cười đến nghiêng ngả.
Trần Nhiên nghiêng đầu.
Tôi nghi ngờ cậu ấy không hiểu, bèn kể lại.
Vô ích.
Tôi cuối cùng cũng hiểu nào là “đàn gảy tai trâu”.
Nhìn gương mặt trắng trẻo còn chút bầu bĩnh của cậu ấy, tôi không nhịn được mà bẹo má.
Tôi chỉ dừng lại khi miệng cậu bị kéo đến mức tôi hài lòng, vỗ tay nói:
“Nhớ kỹ, sau này tôi nói xong câu gì, cậu chỉ được biểu cảm này.
“ này, nghĩa là đầu.”
Không ngờ.
Cậu ấy thật nhớ kỹ.
Trần Nhiên kéo má mình, ra hiệu tôi:
“ đầu.”
Lần này, đến lượt cậu ấy nhắc nhở tôi bắt đầu.
Bên ngoài, mẹ Trần Nhiên khẽ hắng giọng.
04
Tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào xinh đến vậy.
Khí chất của bà thoải mái, thanh tao.
Nếu cố phân tích, vẻ ấy mang một biệt hoàn toàn tầng lớp của tôi.
Chỉ có điều, những vệt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt bà khiến nét ấy bị phá vỡ chút.
Mẹ của Trần Nhiên gọi tôi cậu ấy lại, hơi cúi người:
“Cháu là Kiều đúng không?”
Vốn mạnh miệng, gan lì không sợ trời không sợ đất, vậy mà khi đối diện bà, tôi lắp bắp trả :
“Dạ, dạ, đúng ạ, thưa dì.”
Mẹ của Trần Nhiên mỉm cười, nụ cười mang đường cong tuyệt giống của Trần Nhiên.
Bà đề nghị đưa tôi về nhà.
Trước khi tôi xuống xe, bà còn đưa tôi một chiếc .
Đó là loại đắt tiền vừa được mua ở tiệm nổi tiếng mà chúng tôi đã đi . Nhãn giá ghi rõ 688 tệ.
Chỉ một chiếc mà còn đắt hơn cả những chiếc sinh nhật của tôi trong suốt những năm .
Tôi chiếc , cảm giác lâng lâng.
Trần Nhiên đứng đó, vẫy tay chào tôi, nhưng tôi không rảnh để đáp lại.
Trong đầu tôi vang vọng giọng nói của mẹ cậu ấy khi nãy, lúc bà đang nói chuyện điện thoại:
“Đúng vậy, chuẩn bị đi du .
“Thủ tục đã xong cả .
“À, gái đó…”
gương chiếu hậu, ánh mắt tôi chạm vào ánh mắt bà. Có chút hoảng hốt thoáng , bà tránh ánh mắt tôi, không nhìn lại.
“Tôi sẽ xử lý ổn thỏa.”
05
Những người bạn từng ngày nào cũng gặp, sau kỳ thi cuối cùng, số người còn giữ liên lạc dần ít đi.
Tôi Trần Nhiên vẫn thường xuyên nói chuyện.
Không biết có ảo giác không, nhưng cậu ấy nói nhiều hơn trước, phản ứng cũng nhanh nhạy hơn. khi, trên gương mặt cậu ấy còn lộ ra những cảm xúc nhau mà tôi có thể biết.
Mẹ của Trần Nhiên lúc đầu hay đi cùng cậu, nhưng dạo gần đây bà bận rộn hơn, không thể lúc nào cũng xuất hiện. khi, tài xế riêng đến đón cậu.
Trần Nhiên là kiểu người tập trung hơn bạn bè đồng trang lứa.
Nếu chơi cùng cậu, chỉ có hai lựa chọn: nghe cậu đàn piano hoặc xem cậu vẽ tranh.
Tôi cảm xấu hổ trước nghèo nàn trong năng lực cá nhân của mình, nhưng cũng thật biết ơn khi những phản ứng đơn điệu của tôi lại khiến cậu ấy cảm vui vẻ.
Mấy ngày trước khi có kết quả thi, tôi dẫn Trần Nhiên đi công viên giải trí.
Là loại công viên nhỏ, giá vé rất rẻ.
Tôi tự kiểm điểm.
Dạo gần đây, tôi đã hình thành một thói quen xấu: cậu ấy tiêu tiền cho tôi, tôi dần xem đó lẽ đương nhiên.
Trần Nhiên từng cho tôi giới của cậu.
Tôi cũng cần đáp lại.
Công viên chỉ có ba trò chơi, trong đó vòng đu lúc 5 giờ chiều, chỉ hoạt động trong nửa giờ vừa kịp một vòng.
Chúng tôi đã hẹn ngồi đối diện nhau.
Nhưng khi nhân viên đóng cabin, Trần Nhiên lại nhích sát về phía tôi, ngồi cùng ghế trong không gian vốn đã chật hẹp.
Hôm nay cậu ấy không đeo kính, mắt hạnh nhân trong trẻo ánh lên ngây thơ.
Cậu mỉm cười nhẹ, mắt chớp chớp nhìn tôi, ánh mắt đến mức khiến tôi không kiềm được mà cứ muốn nhìn mãi.
Khi ra trong ánh mắt cậu chỉ phản chiếu khuôn mặt của tôi, tôi bất giác đầu sang chỗ , né tránh ánh nhìn ấy.
Tôi thầm tiếc nuối vì đã xem không dưới 100 bộ phim tượng trong ba năm cấp ba, vậy mà giờ đây, những cảnh trong phim chạy đầu một cuốn phim chiếu chậm, chỉ là khuôn mặt nam nữ chính đã thay đổi.
Tôi lấy lọ dưỡng ra.
Sau khi bôi xong cho mình, tôi ra tay của Trần Nhiên vẫn đặt trước mặt.
Tôi lấy thêm một chút , bôi lên tay cậu.
Cậu nhíu mày.
“Đây là của cậu mà.”
“Lần sau nhớ mang dưỡng tay theo nhé!”
Tôi giúp cậu thoa đều.
Vòng đu từ từ lên đến đỉnh.
Tôi nhắm mắt, cầu nguyện.
Hôm ấy trên xe, thật ra tôi đã nghe hết mọi chuyện.
Mẹ của Trần Nhiên muốn đưa cậu đi điều trị.
Tôi cảm mình đã đủ may mắn .
Vậy thì cầu chúc cho cậu ấy sẽ sớm khỏi bệnh.
mắt ra, tôi phát hiện Trần Nhiên cũng đang nhắm mắt giống mình.
Hàng mi dài buông xuống.
Cậu mặc áo thun trắng, cả người sạch sẽ tinh khôi một thiên , ánh sáng phía sau tạo thành một quầng sáng mờ ảo.
Cậu không biết rằng hình ảnh của cậu trong lòng tôi càng bao nhiêu, tôi lại càng sợ mất cậu bấy nhiêu.
Chia ly tôi khi ấy, là mãi mãi không gặp lại.
Tôi sẽ đi đâu để tìm một cậu trai biết nghe , hay cười ngốc nghếch vậy nữa đây?
Trước khi cậu mắt, tôi nắm lấy tay cậu, ấn một nụ hôn lên đó.
“Trần Nhiên, tôi vừa ước một điều. Cậu nhớ trả lại điều ước cho tôi đấy.”
Giọng tôi mang chút nghẹn ngào.
Trần Nhiên vẫn cười, chỉ là trong mắt có thêm một chút bối rối.
Cậu nói:
“ đầu.”
Hôm sau, mẹ của Trần Nhiên hẹn gặp tôi ở quán cà phê.
Gương mặt bà đầy vẻ nghiêm trọng.