Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhà cũ quê sắp bị , nghe được tận bốn căn hộ.
Em trai tôi vung tay chỉ đạo tổng quản:
“ căn cho mẹ , căn vợ tôi dùng, căn giữ cho con trai tôi, còn căn cuối cùng…”
Nó cố ý liếc sang tôi, cười khẩy rồi nói hét:
“Thì cho ch.ó ! Nhà nhiều quá cũng mệt ghê!”
Mẹ tôi liền quay sang, ánh mắt đang nhìn kẻ ăn trộm:
“Nhìn cái gì! Cho ch.ó cũng chẳng đến lượt mày! Con ch.ó còn giữ nhà, chứ mày thì giữ được cái gì? Tao nói trước, dù là anh em ruột cũng phải sòng phẳng, đừng có mà mơ ngó phần em mày!”
Bà lại bồi thêm, giọng đắc ý:
“Nhà hai đứa tụi mày xây sát nhau, căn em mày nằm ngay tuyến , còn nhà mày thì không. Ghen tị ? Vô ích thôi! Ông trời còn mày sinh ra là cái mệnh hèn, có trăm năm cũng không bằng đứa có phúc em mày!”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, điện thoại đã rung.
Con gái tôi nhắn:
“Mẹ ơi, cậu với thằng Diệu Tổ đọc nhầm thông báo rồi, hướng đông tây còn phân biệt không xong mà dám khoe khoang, buồn cười c.h.ế.t con! Mẹ đừng nói cho nhà mới là nhà được nha, im lặng mà phát tài mẹ, hiểu không?”
tôi cũng gửi ngay sticker nằm duỗi người:
“Từ nay phải nhờ đại lão bà nuôi rồi~”
Tôi tắt màn hình, cố nén cười, môi cứ muốn cong lên.
? Ừ thì cứ xem ai mới là người được thật nhé.
“ Lam, chị thường ngày ra vẻ thanh cao, tôi sắp được đền bù rồi, chị không chạy chúc mừng à?”
Em trai tôi, , ngồi vắt chân chữ ngũ, mặt vênh váo nhìn tôi bằng nửa con mắt.
“Lúc nhỏ học cho lắm, lớn lên cật lực, có bằng khoản tiền đền bù tôi kiếm được sau đêm không? Nghĩ mà thương chị ghê.”
Câu nói đúng nhịp lòng mẹ tôi, bà lập tức khoác tay con trai, cười hê:
“Đấy, mẹ nói rồi, phúc phần con người khác nhau là chỗ . Cái nhà sau phải trông vào em mày. Mẹ bảo mày đối xử tốt với nó thì không nghe, hối cũng muộn rồi!”
Tôi chỉ về lấy lại sổ đỏ , thế mà cả nhà tôi mò xin ăn trong “đại hội nhà” .
Mẹ tôi thấy có dịp bèn giở giọng mỉa mai:
“Hồi tao giới thiệu ông Vương trong làng, mày còn chê già. người ta cũng được rồi, mày có muốn trèo cũng không kịp !”
“Nghe nói ông ấy vẫn thích mày lắm. Mày thử ăn mặc mát mẻ đến năn nỉ, người ta vui miệng bố thí cho ít tiền tiêu vặt.”
Từ cái ngày mẹ tôi từng định gả tôi cho ông già què hơn tôi ba chục tuổi chỉ lấy mười vạn, tôi đã hết hy vọng nổi giận với bà.
Nhưng nghe đây, m.á.u vẫn dồn thẳng lên não.
“Mẹ! Mẹ có nói cái gì không? Mẹ điên rồi ?!”
Cả đám cười rần rần. Cô em vừa lau nước mắt vừa chêm thêm:
“Mẹ là vì muốn tốt cho chị thôi mà, sao chị nóng thế?”
“Chị à, nói thẳng nhé — nhà chị đừng mơ. Có mười căn tám căn cũng không lượt. Gả rồi là người ngoài, muốn nhà thì về kêu chị cho!”
cười đến nấc, phụ họa thêm:
“Đừng nói nữa! Nhớ cái lần chị tự nhận là ‘mã nông’ không? trâu bò phố ! Làng có ai còn nông , chờ ảnh nổi nhà đội tuyển quốc gia vô địch World Cup rồi quá!”
Nó ôm bụng cười ngặt nghẽo, rồi lại quay sang mỉa:
“ Lam, chị trông vào chị thà trông ông Vương còn hơn! Anh rể chị hiểu mà, bị cắm sừng cũng đáng thôi ha ha ha!”
Tôi vốn định nói cho ai mới là hộ thật, nhưng thì khỏi.
nằm mơ thêm chút nữa, tỉnh dậy mới vui.
Thấy tôi im lặng, tưởng tôi bị nói trúng tim đen, càng cười hê.
xong mấy căn, cộng thêm mấy triệu tiền mặt, với vợ mở cái sạp rau ngoài thị trấn, tưởng phất to rồi.
Em nhanh mồm sai tôi:
“Chị , chị lái xe chở tụi em lên trung tâm thương mại ! lái chị không dám ý kiến ha? Người ta sắp đại gia chục triệu rồi , chị dân văn phòng bé tí, sau muốn lái cho anh ấy cũng không lượt .”
Tôi nuốt tiếng cười, gật đầu: “Tất nhiên không có ý kiến rồi.”
Mẹ tôi vốn keo kiệt, tôi tận mắt nhìn nướng tiền cũng đáng lắm.
ngồi ghế phụ, liếc xe tôi: “Series 3 à?”
“Sao?”
“Loại phụ nữ trong túi không có xu nào mà còn sĩ diện chị, mê nhất mấy con xe nát, cái logo về khoe.”
Cái kẻ còn đang góp tiền Civic mà cũng dám chê người khác.
Tôi cười nhạt: “Ừ, đợi đền bù xong nhớ xe tiền tỷ cho chị mở mang nhé.”
Mẹ tôi ngồi sau, nghe thế liền dựng thẳng dậy, đập vai tôi cái:
“Tiền đền bù em mày, liên quan gì mày ? Nhà không được nên nhắm sang tiền ?”
Cả quãng đường chẳng ai buồn nói câu nào, cuối cùng cũng nơi. Tôi vừa định bước xuống cho khuất mắt thì bị em kéo tay:
“Chị , cùng dạo ! Chị không nổi cũng không sao, hôm nay là lần cuối chị được đặt chân vào trung tâm thương mại , mở mang chút cũng hay mà!”
Tôi c.ắ.n môi, tự trấn an: chịu khổ ngày, coi trò vui cũng không thiệt.
Em kéo tôi vô cửa hàng