Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AKY6eIodQ
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Kỳ thi đại học sắp đến nơi, vậy mà dưới lầu suốt đêm không ngừng nhảy quảng trường.
Phụ huynh xuống dưới nhỏ nhẹ khuyên nhủ, mấy ông bà lớn tuổi lại càng nhảy hăng hơn, vừa chửi bới om sòm vừa vặn âm thanh lên to hết cỡ. Thái độ hung hãn, cư xử ngang ngược.
Họ lớn tiếng cho rằng mình là người già, muốn giải trí một chút thì đã sao, người trẻ phải nhường nhịn họ mới đúng.
Tôi lao ra khỏi phòng, trực tiếp đập luôn dàn loa của họ.
Tôi bị tâm thần, để tôi ra tay trước.
1
Tôi mắc chứng tâm thần phân liệt nặng.
Triệu chứng hoang tưởng bị hại của tôi cực kỳ rõ rệt.
Lần đầu phát bệnh là hồi còn đi học.
Bạn cùng bàn trong giờ học cứ thích ngâm nga hát, lại toàn hát bài “Cánh bướm say rượu”.
Tôi đã nhiều lần nhắc nhở, cậu ta mặt dày cứ càng hát to hơn.
Cuối cùng tôi nổi điên, đuổi cậu ta một mạch đến tận nhà ăn, ấn xuống thớt rau.
Nhờ điều trị lâu dài, bệnh tình của tôi đã dần ổn định.
Viện trưởng bệnh viện tâm thần còn trao cho tôi giấy khen “Ổn định cảm xúc”, và thưởng cho tôi một chuyến về thăm nhà.
Bố mẹ và em gái tôi đều rất nhớ tôi.
Họ nhốt tôi trong phòng, cấm tiệt tôi bước ra ngoài trước khi em gái thi xong đại học.
Họ thật tốt, biết tôi thích yên tĩnh một mình.
Khi tôi chuẩn bị nằm điều hòa ngủ một giấc thật ngon, đột nhiên dưới lầu vang lên tiếng hát hò nhảy múa.
Khu này là một khu dân cư đông đúc, trẻ con và người già đều nhiều.
Buổi tối, bất cứ khoảng sân trống nào ở trước, giữa hay sau tòa nhà
cũng đều có thể trở thành “sân khấu nhảy quảng trường”.
Tôi nhìn xuống cửa sổ, thấy mấy ông lớn tuổi vô cùng tự hào kéo cái loa lớn của mình ra.
Âm lượng bị vặn lên mức to nhất.
Mấy bà lớn tuổi mặc váy hoa bắt đầu xoay tròn nhảy múa ngoài sân.
Tiếng ồn đến mức khiến toàn thân tôi run rẩy.
Không biết còn tưởng dưới nhà đang tổ chức văn nghệ liên hoan.
Tôi vội vàng lục tìm thuốc an thần.
“Thế giới rực rỡ sắc hoa, cánh bướm say rượu…”
Tôi nghe thấy giai điệu quen thuộc.
Trong đầu như có cưa máy cứa vào dây thần kinh của mình.
Từ phòng bên vang lên tiếng em gái khóc nức nở:
“Mẹ ơi, con không học nổi, thật sự không học nổi mà.”
Mẹ tôi cũng bất lực.
Hồi trước khi tôi còn đi học, vì sợ tôi làm bài tập bị làm phiền, mẹ đã xuống nói chuyện với đám người già nhảy quảng trường đó.
Nhưng không ngờ mấy ông bà ấy dựa vào tuổi tác, lý lẽ cùn, thậm chí còn đánh cả mẹ tôi.
Dù sau đó cảnh sát có đến đi nữa, họ cũng chẳng sợ hãi gì.
Im ắng được vài hôm lại tiếp tục nhảy.
Tôi lặng lẽ mở hé cửa phòng.
Mẹ tôi lấy ra một chiếc nút tai, đưa cho em gái.
“Không sao đâu con, đeo nút tai vào là không nghe thấy nữa.”
Em gái sợ làm phiền tôi nên cố gắng hạ thấp giọng:
“Nhưng… con bị viêm tai giữa rồi, đeo nút tai đau lắm.”
2
Tôi thật sự không thể hiểu nổi.
Chỉ còn mấy ngày nữa là thi đại học, sao họ không thể nhường cho học sinh một chút?
Rất nhanh, dưới lầu lại vang lên tiếng cãi vã.
Một bà lớn tuổi mặc váy nhung đỏ thêu chỉ vàng, chỉ tay vào mặt một cô hàng xóm mà mắng té tát:
“Con nhà chị ôn tập mấy hôm này là thi đậu Thanh Hoa, Bắc Đại luôn chắc? Biết học hành quan trọng, vậy sao không lo trước đi!”
“Bình thường không chịu học, bây giờ mới cuống cuồng lên thì còn kịp gì nữa. Học không vô còn đổ tại bọn tôi nhảy múa ồn ào cơ à!”
“Thi đại học thì có gì mà ghê gớm! Giỏi thì mua biệt thự mà ở cho yên tĩnh đi, không có tiền thì chịu đi!”
“Đúng đó, thương con quá sao không mua khu cao cấp cho nó! Khu chung cư rẻ tiền này là vậy đấy, muốn yên tĩnh thì tự mà chịu đựng!”
Cô hàng xóm mặt đỏ bừng, bị một vòng các ông bà già vây quanh, đến mức không thể nói lại nổi.
Chẳng bao lâu, chồng cô ấy cũng đến.
Một người đàn ông cao gầy, đứng ra che chắn cho vợ mình, mới nói được mấy câu
thì ông già kéo loa đã xông ra.
“Anh định làm gì! Muốn đánh người già hả! Anh có biết tôn trọng người già và yêu thương trẻ nhỏ là truyền thống đạo đức không!”
Các bà cũng không chịu thua, ưỡn ngực khiêu khích:
“Đánh đi! Anh dám đánh không! Dám không!”
Ông già cũng cười nhạo: “Đầu tao để đây, có giỏi thì đánh đi! Đồ chó hoang không mẹ nuôi!”
Vừa nói vừa liên tục đưa cái đầu trọc sát vào mặt người ta khiêu khích.
Người vợ ôm chặt lấy chồng mình, sợ anh ấy mất bình tĩnh rồi xảy ra xô xát.
Mấy ông bà già kia thì dựa vào tuổi tác, càng lấn tới, hết câu này đến câu khác, châm chọc khiêu khích, chẳng hề sợ chọc giận đối phương, thậm chí còn trừng mắt, nhổ nước bọt vào các phụ huynh.
“Đồ vô dụng! Gào to thế chứ gặp tôi có dám hó hé gì đâu!”
“Bà đây cứ nhảy đấy, nhảy càng sung, mày làm gì được tao?”
“Buồn cười quá, đúng là lấy quần đùi trùm mặt, làm bộ làm tịch!”
Ông già đắc ý vặn âm thanh lên to nhất, đám các bà cũng chuẩn bị nhảy tiếp.
Bỗng từ trên lầu bay xuống một túi nilon, rơi trúng ngay giữa đám đông.
Bà già vội né ra, nhưng váy áo vẫn bị văng đầy chất lỏng hôi thối.
Nhận ra đó là gì, ai nấy đều biến sắc.
Ông già ngửa mặt lên trời chửi ầm:
“Đứa nào ném phân xuống đây! Có giỏi thì xuống đây!”
Tôi đáp ứng ngay lời ông ta, đã xuống dưới sân rồi.
Tôi cầm hai con dao làm bếp, hét lớn một tiếng.
Ông già vừa nhìn thấy thứ tôi cầm trên tay, sợ đến mức chạy thẳng lên bãi cỏ.
Tôi vượt qua ông ta, lao tới đập nát luôn cái dàn loa mà ông ta tự hào nhất.
Tôi đạp cho cái loa vỡ tan tành.
“Tưởng nhà ông không có con cháu chắc! Sắp thi đại học rồi ông biết không, đồ già chết tiệt!”
Ông già ôm lấy gốc cây định trèo lên, nhưng loay hoay mãi cũng chẳng trèo nổi.
Bên tai tôi toàn là tiếng em gái khóc nức nở vì tuyệt vọng.
Tôi thật sự muốn kìm nén cơn giận, nhưng tôi là bệnh nhân, rất khó kiểm soát cảm xúc.
Quá ồn ào, làm tôi không yên được, đến thuốc an thần cũng chẳng có tác dụng.
Có mấy ông già định xông tới khống chế tôi, nhưng đều bị tôi gạt ra.
Tôi nhìn thấy bà già nhuộm tóc bảy màu sặc sỡ, liền tóm lấy cổ áo bà ta.
“Tôi nhớ bà, cháu trai bà học tiểu học đúng không? Ồ, chẳng trách bà không sợ làm phiền học sinh lớp 12, vì cháu bà còn nhỏ mà!”
Bà già sợ hãi hét lên:
“Cô nhắc tới cháu tôi làm gì! Tôi cảnh cáo cô, dám động tới cháu tôi là tôi sống chết với cô luôn đấy!”
Nói xong, bà ta còn ưỡn ngực lên, tỏ vẻ thách thức: “Cô làm gì được tôi?”
Tôi gầm lên, nước bọt văng đầy mặt bà ta:
“Bây giờ bà mới biết thương trẻ nhỏ à? Đợi đến khi dao đâm vào người mình rồi mới biết đau phải không!
Học sinh vùi đầu học suốt mười hai năm, thành bại chỉ trông vào kỳ thi này, bà không thể dừng lại vài ngày cho họ ôn tập yên tĩnh à?!”
Lúc này, có một ông già mặc áo hoa cũng trợn mắt lên nhìn tôi.
Ông già mặc áo hoa không ngại làm to chuyện, quát lại tôi:
“Biết học hành quan trọng thì lo từ sớm đi! Đến giờ mới ôm chân Phật! Bọn tôi nghỉ nhảy mấy hôm là con cháu các người đậu Thanh Hoa, Bắc Đại hết chắc?!”
Ông ta tưởng nói hay lắm, còn quay lại hỏi mọi người phía sau:
“Có đúng không mọi người?!”
Tôi liền ném sang một quả bóng nước.
He, đạo cụ của tôi còn nhiều lắm.
Ông già tưởng tôi ném bóng phân, vội vàng nhảy tránh xa.
Lúc này tôi mới đáp lại:
“Đúng cái búa! Chắc ông không sống nổi đến sau kỳ thi đại học đâu nhỉ? Mấy ngày nữa là ông chết rồi đúng không? Biết mình sắp chết nên tranh thủ nhảy hả?”
“Người khác có thi được Thanh Hoa Bắc Đại không thì tôi không biết, chứ ông là không sống được tới ngày con cháu ông thi đại học đâu! Nên tranh thủ nhảy đi, chết rồi ba ngày xác cứng đơ còn có thể nhảy từ dưới đất lên nữa đấy!”
Ông già tức quá không nói lại được câu nào, nghĩ mãi cũng chỉ biết gào lên:
“Cô ăn nói kiểu gì thế! Tôi thấy cô là không có ai dạy dỗ! Loại người mắng người già sẽ bị trời đánh chết!”
Tôi làm bộ chuẩn bị ném tiếp một quả bóng nước.
Ông ta sợ quá chạy biến luôn.
Lúc này, trong đám đông cuối cùng cũng có người bực bội hỏi:
“Liên quan gì đến cô? Cô có phải thi đại học đâu!”
Không biết từ khi nào em gái tôi đã xuống lầu, cô bé rụt rè lên tiếng:
“Xin mọi người đừng cãi nữa, chị em mới được thả ra khỏi bệnh viện tâm thần hôm qua thôi.
Mọi người làm ồn quá nên chị ấy lại phát bệnh rồi. Chị ấy bị bệnh đấy, mong mọi người nhường cho chị ấy một chút…”
Em gái tôi nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng lời nói ra làm ai nấy đều tái mặt.
3
Nếu như vừa nãy, đám ông bà già này còn dám mạnh miệng hung hăng cãi lại tôi, thì bây giờ, cuối cùng họ cũng nhận ra vấn đề nghiêm trọng đến mức nào rồi.