Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bởi lẽ, nhà họ Đường đã nắm giữ được thóp của Thẩm Hằng.
Vậy nên sau khi từ hôn, Đường Anh Mị không phải chịu tiếng xấu như ta.
Hai bên chỉ giải thích với bên ngoài rằng hai người không hợp mệnh.
Còn ta, vì bị niêm phong một tiệm thuốc mà tổn thất không nhỏ.
Thế nhưng chẳng bao lâu sau, Đường Anh Mị lặng lẽ sai người mang đến cho ta một xấp ngân phiếu.
Số ngân phiếu đó đủ để mua ba tiệm thuốc mới.
Ta âm thầm kiếm được một khoản nên tâm trạng vô cùng tốt, đến mức khi đi ngang qua tiền sảnh gặp phụ thân và Lưu di nương, sắc mặt cũng không quá khó coi.
Lưu di nương với khóe mắt ầng ậc nước, bộ dáng trông thật đáng thương.
“Lão gia, dù sao cũng phải lo nghĩ cho chuyện chung thân đại sự của Mạn Nguyệt.”
Phụ thân ta hất tay áo, gắt lên:
“Bà muốn thế nào? Chẳng lẽ bắt ta liều cả mặt già này?”
Lưu di nương dịu dàng nói:
“Lão gia, ngài hãy nói chuyện với Giang Hứa xem sao…”
Phụ thân ta xưa nay không chịu nổi dáng vẻ yếu đuối của Lưu di nương, huống chi Giang Mạn Nguyệt lại là đứa con gái mà ông cưng chiều nhất.
Suy nghĩ một lát, ông gọi ta dừng lại.
Ta bước chậm, lập tức nhận ra màn kịch này là cố ý diễn cho ta xem.
Ta từ từ đi tới, vừa hành lễ xong thì Lưu di nương đã đỏ hoe mắt mở lời:
“Muội muội ngươi giờ cũng đã đến tuổi gả đi, nhưng số nàng không may, không sinh ra từ bụng của chính thê, những gia đình môn đăng hộ đối chẳng ai để mắt tới nàng…”
Ta bật cười lạnh:
“Muội muội từ nhỏ được phụ mẫu yêu thương, cuộc sống còn cao quý hơn nhiều đích nữ trong kinh thành.”
“Nay bà cũng đã được nâng làm chính thê, nàng ấy theo đó cũng trở thành đích nữ, sao cứ bị bà nói như kẻ đáng thương vậy?”
Lưu di nương như không hiểu ý ta nên tiếp tục than thở:
“Nhưng nàng ấy dù sao cũng không phải đích nữ thực sự, gia đình danh giá nào lại để ý đến nàng ấy chứ.”
Ánh mắt ta lộ vẻ khinh thường:
“Di nương rốt cuộc muốn nói gì?”
Vì thái độ của ta, sắc mặt phụ thân có phần khó chịu, nhưng vì họ đang nhờ cậy ta nên ông đành nhẫn nhịn không phát tác.
Lưu di nương đứng thẳng người:
“Vài ngày trước, muội muội ngươi tình cờ gặp thám hoa lang trong thi hội, hai người vừa gặp đã yêu…”
Vừa gặp đã yêu?
Từ khi Thẩm Hằng và Đường Anh Mị từ hôn, Giang Mạn Nguyệt nhiều lần lẻn ra khỏi phủ để gặp riêng hắn, vậy mà gọi là vừa gặp đã yêu sao?
Chuyện này chẳng liên quan gì đến ta, ta cũng không muốn lại vướng phải vận rủi.
“Trước đây vì chuyện Thẩm Hằng nạp thiếp, ta chưa xuất giá đã mang tiếng là đố phụ.”
“Ta và hắn đã từ hôn, chuyện của hắn ta không dám can dự.”
Ta ngừng lại nhìn phụ thân:
“Hôn sự của muội muội, đúng ra là do phụ thân quyết định.”
Nghe vậy, Lưu di nương vui mừng ra mặt.
Phụ thân ta cũng giãn đôi mày đang nhíu chặt, hiếm khi khen ta một câu:
“Giờ thì cuối cùng ngươi cũng hiểu chuyện rồi.”
Ta cười lạnh trong lòng.
Trước đây, ông khinh thường ta bị từ hôn, bắt ép ta phải làm thiếp cho Thẩm Hằng.
Giờ để Giang Mạn Nguyệt gả cho hắn, ông lại cùng Lưu di nương bày ra vở kịch vụng về này, vậy mà còn chẳng thấy mất mặt.
8
Tại buổi tiệc thưởng xuân của Quốc công phủ, đây là lần thứ hai ta gặp Tạ Từ sau khi được ban hôn.
Hai chúng ta đứng cách xa, hắn từ đằng xa nhìn ta rồi nhướng mày cười, sau đó mới đi về khu dành cho khách nam.
Không biết vì sao, ta cảm giác bây giờ nhìn hắn lại thuận mắt hơn nhiều.
Ta vừa xoay người thì đã bắt gặp ánh mắt oán hận của An Lạc Quận chúa ở không xa.
Trước đây, Đường Anh Mị từng ngầm nhắc nhở ta rằng tình cảm của Quận chúa dành cho Tạ Từ – đường huynh của nàng không được bình thường.
Bây giờ, nàng ta chắc hẳn càng ghét ta hơn.
Thu hồi ánh mắt thì liền thấy Đường Anh Mị mang vẻ mặt không vui xông tới trước mặt ta.
Hôm nay, cả ta và nàng ấy đều mặc y phục gấm Vân màu vàng nhạt.
Nàng phe phẩy chiếc quạt trong tay, ánh mắt lướt lên xuống đánh giá ta, giọng điệu khinh thường:
“Thật xui xẻo, lại mặc cùng loại vải với người như ngươi.”
Ta không hiểu ý nên chỉ nhướng mày nhìn nàng.
Đường Anh Mị hạ giọng, thì thầm:
“Ngươi còn ngẩn ra làm gì, mau kéo rơi hoa cài đầu của ta đi!”
Lúc này ta mới nhận ra, bèn lớn tiếng:
“Đường Anh Mị, ta đã nhịn ngươi rất lâu rồi. Tại sao ngươi luôn đối đầu với ta?”
Nàng vội vén tay áo, lớn tiếng đáp:
“Giang Hứa, đừng tưởng ngươi sắp làm thế tử phi mà ta phải sợ ngươi!”
Các nữ quyến trong đình thấy chúng ta xô xát liền vội vàng chạy tới can ngăn.
Trước khi nhập tiệc, cả ta và nàng đều phải vào phòng bên chỉnh lại đầu tóc.
Vị trí ngồi của hai người sau đó bị xếp cách nhau rất xa.
Những món ăn trước mặt ta đều tinh xảo, nhưng ta chẳng dám động đũa.
Phu nhân một vị tướng quân ngồi bên cạnh hỏi:
“Giang tiểu thư, sao không thấy cô nương dùng bữa?”
Ta khẽ ho một tiếng, che miệng đáp:
“Có lẽ tối qua nhiễm phong hàn, không có khẩu vị.”
Thực ra không phải ta không có khẩu vị, mà là không dám ăn.
Lúc vừa giằng co với Đường Anh Mị, nàng đã nhắc nhở ta rằng nàng đã nghe lén được An Lạc Quận chúa hối lộ nô bộc của Quốc công phủ, nói rằng hôm nay sẽ sắp đặt để hủy hoại thanh danh của ta, khiến ta không thể bước vào Tấn Vương phủ.
Trước đây ta nghĩ nàng ta chỉ đơn giản là không ưa ta, không ngờ lại dám dùng thủ đoạn độc ác đến vậy.
Hủy hoại danh tiết của một nữ tử chính là hủy cả đời nàng ấy.
Ta ngồi thẳng người, không dám động vào bất cứ món nào trên bàn.
Lúc ngẩng lên, ta bất ngờ phát hiện biểu cảm của tỳ nữ rót rượu có chút khác thường.
Bỗng tay nàng run lên, ta né không kịp nên bình rượu liền đổ lên áo ta.
Tỳ nữ lập tức quỳ xuống, giọng nói run rẩy:
“Xin quý nhân thứ tội, tất cả là lỗi do tay chân nô tỳ vụng về.”
Một bà vú đứng bên cạnh nhanh nhảu nói:
“Mỗi năm tiệc thưởng xuân đều có các cô nương bị ướt giày vớ hoặc y phục bên hồ.”
“Phu nhân đã chuẩn bị sẵn y phục ở phòng bên. Xin cô nương theo lão nô đi thay đồ.”
Ta không còn cách nào khác, đành đứng dậy đi theo bà vú.
Vừa bước ra khỏi cửa, ta liền nhìn thấy tiểu tư của Tạ Từ bèn vội vàng vẫy tay gọi lại.
Bà vú bên cạnh thúc giục:
“Cô nương, y phục dính bẩn thế này không tiện gặp người.”
Ta khẽ cười, đáp:
“Bà cũng biết ta và thế tử hiếm khi gặp nhau. Tất nhiên phải nhân cơ hội này nói đôi câu.”
“Nghe nói cô nương sắp gả vào Tấn Vương phủ, cũng đâu cần vội lúc này?”
Ta giả vờ thẹn thùng:
“Gấp chứ, gấp chứ…”
Vừa dứt lời, tiểu tư đã chạy đến trước mặt ta.
Ta cúi đầu nói:
“Mấy ngày qua ta thêu một túi thơm muốn tặng cho thế tử. Ngươi có thể mời ngài ấy ra đây không?”
Tiểu tư gật đầu, lập tức đi truyền lời.
Chẳng bao lâu sau, bên khu khách nam vang lên tiếng huyên náo, rồi Tạ Từ bước tới, vẻ mặt có chút xấu hổ.
“Ngụy Thanh nói nàng nhớ ta muốn chết, nhất định phải gặp mặt.”
Ngụy Thanh rốt cuộc đã truyền lời thế nào đây…
Mặt ta đỏ bừng, lí nhí đáp:
“Ừm, ta nhớ ngươi… muốn nói vài câu riêng tư.”