Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chỉ đành mang gương mặt dị ứng ngồi cạnh Giang Nguyệt Sơ – người lúc nào cũng thanh lịch đúng mực.
Không cần gương tôi cũng biết, sự đối lập giữa hai người tàn nhẫn đến thế nào.
Nhân lúc Thẩm Thời ra ngoài nghe điện thoại, tôi khẽ nói với mẹ: “Mẹ, con bị dị ứng nặng, hơi khó thở… mẹ cho gọi bác sĩ gia đình đến được không?”
Mẹ trừng mắt nhìn tôi, hạ giọng: “Đừng gây rối lúc này. Lần đầu chị con dẫn chồng sắp cưới về nhà, con có biết chuyện lớn cỡ nào không? Có thể bớt vô tâm một chút không?”
Tôi cắn môi: “Vậy cho con về phòng nghỉ cũng được mà.”
“Ngồi như thế, còn ra thể thống gì? Muốn nhà họ Thẩm nghĩ nhà chúng ta không có giáo dục hả?”
Bữa cơm hôm đó, tôi ăn mà cảm giác như ngồi trên đống kim châm.
Thẩm Thời đúng là con nhà danh giá, phép tắc thấm vào tận xương cốt.
Dù trong bữa tiệc toàn nói chuyện kinh doanh, tài chính, anh vẫn luôn khéo léo dành chút sự chú ý cho tôi.
“Phòng của cô Nguyệt Mạt rất đặc biệt,” anh đột nhiên nói, “có một mùi hương khá độc đáo.”
3
Cả bàn bỗng im bặt.
Chị tôi bật cười, giọng có phần chê bai: “Nguyệt Mạt thích mấy thứ linh tinh đó lắm. Mấy cái lọ chai lỉnh kỉnh, nhìn thôi đã thấy nhức đầu rồi.”
Cha tôi cũng lắc đầu theo: “Con gái thì nên học cái gì có ích. Như tài chính, như quản lý chẳng hạn.”
Lần đầu tiên, tôi lên tiếng phản bác trước mặt cả gia đình.
“Đó không phải là mùi hương bình thường,” tôi nói nhỏ, “là con tự pha đấy. Hương đầu là nhựa thông trắng, hương giữa là diên vĩ và lan chuông, hương cuối là rêu sồi. Con đặt tên nó là ‘Cốc Vũ’.”
Trong mắt Thẩm Thời thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó là sự tán thưởng chân thành:
“‘Cốc Vũ’ – cái tên rất đẹp. Lạnh dịu, mang theo sắc xanh ẩm ướt, đúng thật là hương vị của một thung lũng sau cơn mưa. Em có năng khiếu đấy.”
Đó là lần đầu tiên trong suốt hai mươi năm, có người công nhận cái thứ mà mọi người vẫn gọi là “vô dụng” của tôi.
Trái tim tôi, ngay khoảnh khắc ấy, như có một viên sỏi nhỏ rơi xuống mặt hồ, gợn lên những làn sóng lặng lẽ nhưng dai dẳng.
Sau bữa tối, Thẩm Thời chuẩn bị rời đi, chị tôi xuống gara lấy xe.
Anh bước đến trước mặt tôi, đưa cho tôi một chiếc hộp quà nhỏ.
“Lần đầu gặp mặt, chút quà mọn.”
Mọi người đều nghĩ bên trong chắc là nữ trang hay đồ hiệu đắt đỏ.
Chị tôi liếc mắt nhìn, khóe môi thoáng hiện ý cười khinh miệt khó nhận ra.
Tôi trở về phòng, mở hộp quà ra.
Bên trong không phải là thứ xa xỉ phẩm gì, mà là một bộ dụng cụ điều chế nước hoa chuyên nghiệp và vài lọ tinh chất nguyên liệu hiếm có.
Trong đó có một lọ tinh dầu hoa hồng tháng Năm ở Grasse – thứ mà tôi đã tìm kiếm suốt một thời gian dài mà không thấy.
Còn có một tấm thiệp, là chữ viết tay của Thẩm Thời – nét chữ thanh thoát mà vững vàng.
“Tặng cho nhà điều hương tương lai.”
Tôi cầm tấm thiệp, sống mũi cay xè, suýt nữa thì bật khóc.
Chị tôi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy bộ dụng cụ kia, biểu cảm trên mặt hết sức “phong phú”.
“Thẩm Thời đúng là rảnh rỗi quá rồi, đi tặng em mấy món đồ chơi trẻ con như vậy.”
Chị cầm lấy lọ hoa hồng tháng Năm, đưa lên mũi ngửi, rồi cau mày khó chịu.
“Tôi cứ tưởng anh ấy có mắt nhìn người, hóa ra cũng bị mấy trò mèo không ra gì này mê hoặc.”
Nói rồi, chị tiện tay ném lọ tinh dầu lên bàn trang điểm của tôi.
“Giang Nguyệt Mạt, tốt nhất là nên biết rõ vị trí của mình. Đừng tưởng được Thẩm Thời khen một câu thì có thể đường hoàng bước vào cánh cửa kia. Ở nhà họ Giang, nhà họ Thẩm, hay cả cái giới thượng lưu này — cái sở thích này của em, thậm chí còn không đủ tư cách để làm trò cười.”
Tôi lặng lẽ nhặt lại lọ tinh dầu, cẩn thận đặt vào hộp.
Trong lòng có một giọng nói khẽ vang lên: Ít ra… anh ấy còn nhìn thấy tôi, hơn cả chị.
4
Món quà của Thẩm Thời trở thành tia sáng duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của tôi.
Tôi bắt đầu nghiêm túc học điều chế nước hoa, ngày đêm vùi mình trong phòng kính ngập tràn hoa cỏ của mình.
Tôi đã điều chế ra “Hạ Chí”, “Bạch Lộ”, “Sương Giáng”…
Tôi dùng tên của hai mươi bốn tiết khí để đặt cho từng mùi hương – đó là cách duy nhất tôi dùng để chống lại sự lạnh lẽo của thế giới hào môn này.
Căn bệnh dị ứng của tôi dần cải thiện, bản thân cũng trở nên cởi mở hơn.
Tôi cắt đi phần mái dày mà trước giờ dùng để che giấu sự tự ti, để lộ vầng trán cao sáng.
Tuy ngũ quan không thể so với vẻ đẹp rạng rỡ của chị tôi, nhưng ít nhất, tôi đã có thể mỉm cười với chính mình trong gương.
Mẹ tôi là một biểu tượng trong giới thời trang.
Bình thường, chỉ cần chị tôi đổi màu son, bà đã có thể nhận ra ngay là của Armani hay Louboutin, thậm chí còn phân tích được khí chất khác nhau theo cách tô.
Nhưng kiểu tóc mới của tôi — giữ suốt một tuần — lại không ai nhận ra.
Tôi vẫn chưa từ bỏ hy vọng.
Trong một bữa tối gia đình, tôi chủ động mở lời: “Mẹ, hôm nay con có gì khác không?”
Ánh mắt mẹ tôi từ cuốn tạp chí tài chính ngẩng lên, quét qua mặt tôi một cái, rồi bực bội phẩy tay như đuổi một con ruồi.
“Dự án bên châu Âu của chị con đang gặp rắc rối, mẹ đang rất đau đầu, con đừng làm phiền.”
Khoảnh khắc ấy, mọi mong muốn được chia sẻ trong tôi hoàn toàn sụp đổ.
Từ ngày đó, tôi gần như không bao giờ chủ động kể với họ bất cứ điều gì liên quan đến mình nữa.
Ngay cả chuyện tôi đoạt giải “Tân binh xuất sắc” trong cuộc thi điều hương quốc tế, họ không hỏi – tôi cũng không nói.
Có lẽ, sự “im lặng và không gây rối” của tôi cuối cùng cũng khiến họ cảm thấy nhẹ nhõm.
Vào sinh nhật tuổi hai mươi, cha tôi cho tôi một khoản tiền, và một căn biệt thự có vườn ở ngoại ô.
Nói là “quà trưởng thành” cho đẹp mặt.