Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sợ hắn ta mà chịu uất ức, từ về ta dám gọi hắn như vậy ở chỗ không .
Thậm chí là lúc muốn khóc.
Khi ta vùi khuôn mặt lem luốc mắt khăn tay của hắn, ngửi thấy mùi trúc xanh mưa độc hữu trên hắn, tiếng ơn còn nhỏ hơn tiếng gọi “Hoàn Lâm ”.
Mà giờ khắc , ta dùng mệnh Thiên tử, ép hắn trở thành Phò mã của ta, lại gọi như vậy, đổi được một tiếng thở dài thườn thượt của hắn.
Hắn từng khen ta ngoan ngoãn, hành động lần của ta hẳn là khiến hắn thất vọng .
Mưa bụi lất phất rơi, đánh rụng lá liễu, trải đầy một nền xanh biếc.
Im lặng hồi lâu, Hoàn Lâm rốt cuộc xin một cây dù, giọng nhẹ nhàng với ta: “Giày vò đêm, Điện hạ chắc là đói nhỉ?”
Mặt dù bung như một đóa hoa, tay hắn nắm chặt cán dù, đốt ngón tay trắng bệch siết chặt nan dù trúc tím.
“Cùng dùng bữa thôi, Dục Ninh.”
Ta không biết hắn gọi tên ta như vậy, có phải là đang nhận mệnh hay không.
Cho ta hoàn toàn không dám thẳng mắt hắn, bước tới đón cây dù trong tay hắn, phối hợp với nhịp lăn bánh xe của hắn, về phía tiền sảnh.
là mười mấy bước chân dày vò nhất trong cuộc đời ta, đến mức vừa tới dưới mái hiên, ta suýt chút nữa buột miệng thốt : “Là ta ích kỷ một lần, chi bằng chàng và ta hòa ly .”
Thế nhưng, thứ chặn ngang lời ta, chính là mắt ầng ậng của hắn.
Hóa Hoàn Lâm vẫn luôn chằm chằm ta.
Với một loại thần tình mà ta chưa từng thấy bao giờ.
“Hoàn…”
“Dục Ninh.” Bàn tay hắn bất ngờ leo cán dù, nắm chặt tay ta.
Ta không ngờ rằng, thân thể bệnh tật yếu ớt như hắn, lòng bàn tay lại có thể ấm áp đến thế.
“Là không có sự lựa chọn nào khác, mới trốn tránh ta như vậy sao?”
Ta chưa kịp suy nghĩ kỹ, thấy đúng là tình cảnh , gật đầu.
Liền thấy mắt tròn như mắt nai của Hoàn Lâm càng thêm ướt át.
Chóp mũi hắn ửng đỏ, đầu ngón tay đặt trên mu bàn tay ta đều đang run rẩy.
“Chung quy là ta lỡ dở Công chúa.”
Lời vừa thốt , tay hắn liền buông thõng xuống.
Kéo theo mày thanh tú kia, tất đều ủ rũ cụp xuống.
Ta vội vàng chống dù ngồi xổm xuống, ghé tay vịn xe lăn của hắn: “Không không, ta là thấy, không dám chọn khác mới chọn chàng, là ta lỡ dở chàng mới…”
Nụ hôn ấy rơi xuống quá nhanh.
Dọa ta ngã ngửa , nhưng lại được hắn kịp thời vươn tay vớt .
Chuồn chuồn lướt , ngay trong gang tấc, hắn khẽ cắn nhẹ môi hồng nhạt.
Vừa vặn cắn một chút huyết sắc, ánh hàm răng trắng đều như hạt ngô non, khiến ta hoàn toàn ngẩn ngơ…
Ta chắc là ngốc lắm , đối diện với mi mắt và vành tai đỏ bừng của hắn, hồi lâu thốt được một câu: “Hoàn Lâm , có… có …”
Lời của ta phập phồng theo trái tim đang đập kịch liệt, nhưng nào ngờ tim hắn còn đập dữ dội hơn.
Tay kia của hắn kéo thấp mặt dù xuống, mắt ngấn lệ khi cười có sức mê hoặc lòng cực độ: “Như vậy thì không ai thấy nữa .”
Ngày hôm , hai nụ hôn buổi sớm lấp đầy bụng ta.
Thậm chí mấy ngày liên tiếp , ta ăn cái gì thấy dường như có vị ngọt của kẹo mạch nha.
Và ngay tối hôm , Hoàn Lâm gióng trống khua chiêng chuyển đến viện của ta.
Hắn còn , nếu ta còn thừa dịp hắn không chú ý mà chuyển , hắn sẽ khóc thật đấy.
“Rõ ràng hay khóc nhè xưa nay là ta, sao Hoàn Lâm trở mít ướt thế ?” Ta ôm đĩa bánh hoa mai, hắn xếp từng cuốn sách kệ.
Hắn bài trí chỗ ngồi bên cửa sổ rất giống ở Triều Huy Đường, ta luôn thấy hắn học phú ngũ xa, có thể châm biếm thời thế, nếu không phải bệnh tật lỡ dở, hẳn là sớm triều quan .
Nhất là năm nay thiên tai nhân họa liên miên, ngay Công chúa ở trong thâm cung như ta từng nghe đến chuyện dân chúng lầm than, nếu hắn quan, chắc chắn sẽ là vị quan tốt xuất thế giữa thời loạn, dân.
“Nếu ta cướp mắt của nàng,” Hoàn Lâm quay đầu ta, ánh trăng dịu dàng bao phủ mày ôn nhu của hắn, “Dục Ninh có phải sẽ cười nhiều hơn chút không?”
Cửa sổ mở toang, đêm trăng quang đãng rất sáng.
sao như bạc vụn rất sáng, mấy đóa hoa dạ hợp rất sáng.
Nhưng tất đều không bằng mắt ngập tràn ý cười của hắn.
Sáng đến mức soi rọi thẳng đáy lòng ta.