Năm nghèo nhất, Chu Tự Hàn bán máu để nuôi tôi học.
Sau đó, suốt mười năm, anh dậy sớm về khuya.
Mỗi tháng kiếm được ba nghìn tệ, nhưng đều đưa hết cho tôi.
Bạn bè ngưỡng mộ nói: “Giang Vũ, cậu sướng thật đấy.”
“Đến bán cả Chu Tự Hàn đi, anh ta cũng ngoan ngoãn đếm tiền đưa cho cậu.”
Tôi khẽ cười, giấu tờ giấy chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối trong tay, dồn cả trái tim đối xử tốt với Chu Tự Hàn.
Cho đến một vụ tai nạn xe buýt, tôi ngã xuống trong vũng máu.
Nhìn thấy Chu Tự Hàn dẫn theo cô nhân tình nhỏ được anh cưng chiều đi ngang qua, khí chất cao quý vô cùng.
“Ba nghìn tệ? Cô ấy có biết mỗi tháng trong tài khoản anh có dòng tiền ba tỷ không?”
Chu Tự Hàn hờ hững cắn điếu thuốc: “Cô ấy không giống em, biết được thân phận của anh thì khó mà dứt ra.”
Sau đó, anh nhận được di vật của tôi — một cuốn sổ ghi chép lại tất cả chỗ đi của ba nghìn tệ ấy.
Bác sĩ vỗ vai anh: “Nếu có đủ tiền, cô ấy vốn có thể sống đến mùa xuân năm sau.”
Khoảnh khắc đó, người đàn ông trừng đôi mắt đỏ ngầu, quỳ xuống trước linh cữu tôi.