Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

01

Chén bát đầy dầu mỡ chất đống trên bàn, trông chẳng khác những bằng chứng tội lỗi bị bỏ mặc không ai nhận.

Trên mặt đám họ hàng vẫn treo nụ gượng gạo, cứng đờ như những chiếc mặt nạ thạch cao chưa khô, chỉ chực rơi xuống.

Phòng tiệc vừa nãy còn rôm rả náo nhiệt, giờ đây bầu không khí đặc quánh đến mức tưởng chừng có dùng da//o mà cắt.

Người đầu tiên phá tan sự im lặng là cô của Triệu Huy, bà khan , vội vàng cầm lấy túi xách:

“Ờm… hình như nhà tôi quên tắt gas, tôi về đây.”

Chưa dứt , người đã lẹ làng lủi ra tới cửa.

Có người mở đầu, những người còn lại tức bám theo, ai nấy đều vội vã đứng dậy, lắp bắp viện đủ mọi lý do gượng gạo để rút lui.

“Ch//ết , mai thằng nhỏ thi rồi!”

“Tôi có hẹn đánh bài, trễ giờ mất!”

bước chân hỗn loạn, chào tạm biệt giả lả xen lẫn vào nhau, chưa đầy một phút, cả phòng tiệc chỉ còn lại bốn người: tôi, Triệu Huy, và bố mẹ chồng.

Khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng của mẹ chồng lúc này méo mó hẳn, ánh mắt nhìn tôi như muốn x//é x//ác tôi ra mà nuốt sống.

Bố chồng cúi đầu, lặng rít thu//ốc liên tục, khói thu//ốc mù mịt khiến mắt tôi cay xè.

Ngực Triệu Huy phập phồng kịch liệt, răng nghiến chặt đến phát ra .

Anh ta giật phắt chiếc áo khoác trên lưng ghế, giọng nói gằn ra qua kẽ răng:

“Về nhà.”

Cả đoạn đường về không ai hé một , áp suất trong xe thấp đến nghẹt thở.

Triệu Huy lái xe như điên, chẳng khác con thú hoang mất kiểm soát, trút giận bằng tốc độ.

Tôi siết chặt dây an toàn, mắt nhìn chằm chằm ra cửa sổ, khung cảnh ngoài kia lùi lại vun vút, trong lòng tôi trống rỗng như cánh đồng sau bão.

“Rầm!”

Cửa nhà bị giật mạnh đóng sầm lại, âm thanh ấy vang dội khiến tim tôi thắt lại một nhịp.

Triệu Huy, kẻ còn gắng giữ diện ngoài mặt lúc nãy, trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, đã hoàn toàn rũ bỏ lớp vỏ bọc.

Anh ta xoay người, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào tôi, ngón tay gần như chọc thẳng vào mặt tôi.

“Lâm Vãn, cô có ý gì đây hả!”

Giọng anh ta khàn đặc và dội, như con thú bị dồn vào đường cùng.

nay cô tình khiến tôi bẽ mặt, tình làm tôi mất hết diện mặt cả nhà, đúng không?”

Tôi lùi lại một bước, giữ khoảng cách anh ta, ánh mắt bình thản nhìn thẳng.

“Tôi chỉ nói sự .”

“Sự ?” Anh ta càng tức giận khi thấy tôi điềm tĩnh, nước bọt văng cả vào mặt tôi, “Cô gọi đó là sự ? Cô rõ ràng là đang tình chống đối tôi! Tôi đưa tiền cho ba mẹ mình là hiếu ! Còn cô, cô xen vào làm gì?”

Tôi đưa tay áo lau vệt ướt trên mặt, khiến tôi buồn nôn.

“Triệu Huy, khi cưới, chúng ta đã có thỏa thuận.”

Tôi không nói to, trong cơn giận của anh ta, giọng tôi lại càng rõ mồn một.

“Tài chính độc , bất cứ khoản chi trên 50 đều phải bàn bạc cùng nhau.”

“Anh chuyển bảy cho ba mẹ, anh có hỏi ý kiến tôi chưa?”

Bị tôi chặn họng, mặt Triệu Huy càng đỏ hơn.

Giống như con mèo bị giẫm trúng đuôi, anh ta bật dậy, giọng cao vút:

“Sao mà giống nhau được! Tôi đưa tiền cho ba mẹ là chuyện đương nhiên! Đó gọi là hiếu ! Hiếu mà cô tính là chi tiêu sao?”

Lối ngụy biện này, tôi đã chán chê.

Tôi không còn hơi sức để tranh cãi anh ta về những đúng sai đã méo mó đến mức không phân biệt được nữa.

“Đã vậy , lòng hiếu của anh không tính là chi tiêu, lòng hiếu của tôi, đương nhiên không phải.”

“Cô…”

Triệu Huy nghẹn họng, tức đến mức không nói nên , lồng ngực phập phồng dội.

Anh ta trừng trừng nhìn tôi, ánh mắt như muốn thiêu rụi tôi thành tro bụi.

Vài giây sau, như vừa chộp được điểm yếu mới, anh ta gầm lên giận :

“Mẹ tôi nuôi tôi lớn từng này đâu có dễ! Tôi đưa bà bao nhiêu tiền là chuyện đương nhiên! Còn cô cho ba mẹ cô làm gì? Họ thiếu tiền chắc? Họ có lương hưu, có nhà ở, cần gì đến của cô!”

Cả người tôi cứng đờ.

Tôi chợt nhớ…

Để dành tiền cho anh khởi nghiệp, tôi đã bán căn hộ nhỏ mà ba mẹ tặng làm của hồi môn.

Để tiết kiệm cho nhà chồng, mấy nay mỹ phẩm của tôi từ La Mer chuyển dần xuống mấy dòng bình dân vài tệ.

Tôi còn nhớ chiếc áo khoác trên người mình, đã mặc suốt ba , cổ áo bắt đầu sờn rách, vậy mà vẫn chần chừ không dám thay.

Thế mà anh ta – người đàn ông đang thản nhiên dùng số tiền chúng tôi cùng nhau chắt chiu – lại mặt dày chu cấp cho gia đình mình, rồi quay ra chỉ trích bố mẹ tôi không xứng được nhận phần tôi kiếm được.

Một luồng khí lạnh từ gan bàn chân lan lên, lan ra khắp tứ chi.

Trái tim tôi, vào khoảnh khắc ấy, lạnh buốt – rồi hoàn toàn ch//ết lặng.

Tôi nhìn người đàn ông xa lạ mặt, khuôn mặt tợn méo mó, trong lòng chỉ còn lại một chữ: lạ.

Tôi không tranh cãi nữa, chẳng buồn giải thích.

Mọi nói vào lúc này đều vô nghĩa.

Tôi lặng quay người, đi về phía phòng ngủ nhỏ.

“Giờ biết sai rồi hả? Muộn rồi!”

“Lâm Vãn, tôi nói cho cô biết, chuyện này chưa xong đâu!”

“Ngày mai cô phải đi đòi lại kia, rồi đến từng nhà xin lỗi họ hàng tôi cho tử tế!”

Tôi không đáp, bước thẳng vào phòng, lấy ra chiếc chìa khóa dùng để khóa trái từ bên trong.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, rồi đóng cửa lại.

“Cạch” một .

Cửa, bị tôi khóa chặt từ bên trong.

Triệu Huy sững lại giây, sau đó bùng nổ cơn thịnh nộ.

Anh ta đập cửa điên cuồng, gào rống chửi rủa không ngớt.

“Lâm Vãn! Cô dám khóa cửa tôi à! Mở ra !”

“Đồ đàn bà ích kỷ! Lấy cô đúng là xui xẻo tám đời!”

“Nếu cô còn muốn sống tiếp ở nhà này, mở cửa ! Đi lấy lại tiền cho tôi!”

“Cô có thấy không? Mở cửa!!”

Nắm đấm anh ta nện lên cánh cửa, phát ra những “thình thịch” nặng nề, thô bạo và đầy phẫn nộ.

Tôi tựa lưng vào cánh cửa lạnh toát, lặng lắng cơn gào thét của anh ta bên ngoài, trong lòng lại bình tĩnh đến lạ.

Một sự bình tĩnh ch//ết lặng.

Tôi đi đến mép giường ngồi xuống, mở ngăn kéo lấy chiếc tai chống ồn, đeo vào.

Âm nhạc vang lên, cắt đứt hoàn toàn mọi tục tĩu bên ngoài cánh cửa.

Đêm khuya.

Tôi lấy khung ảnh cưới trên tủ đầu giường ra, rút tấm ảnh bên trong.

Trong ảnh, tôi hạnh phúc rạng rỡ, nép vào lòng Triệu Huy, từng nghĩ rằng mình đã tìm được tình yêu.

Giờ nhìn lại, nực .

Tôi nhìn cô gái trong ảnh – ngây thơ, vui vẻ – như đang nhìn một người quen đã ch//ết từ lâu.

Tạm biệt nhé, Lâm Vãn của ngày xưa – cô gái dại khờ.

Từ nay, hãy sống cho chính mình.

02

Sáng sau, ánh nắng len qua khe rèm, rọi vào phòng thành một vệt sáng chói lóa trên sàn.

Đầu tôi đau như búa bổ, hệt như sau một cơn say mèm.

Tôi vừa hé mắt, đập vào mắt đầu tiên là màn hình điện thoại đang nhấp nháy tên mẹ chồng.

tên ấy nhấp nháy không ngừng, như một lá bùa đòi mạng.

Tôi mặc kệ để chuông reo lâu, cho đến khi tự ngắt.

Chỉ vài giây sau, lại tiếp tục đổ chuông, không chút buông tha.

Tôi trượt tay máy, không nói gì.

Đầu dây bên kia tức vang lên giọng the thé quen thuộc, đầy nước mắt và giận của mẹ chồng:

“Tiểu Vãn à, con còn đang ngủ hả? Con có biết đêm qua mẹ ba con mất ngủ cả đêm không!”

Trong giọng bà, chẳng có lấy một chút vui mừng khi cầm được bảy , chỉ có tức tối và trách móc.

“Con nói xem, sao lại không hiểu chuyện như vậy? A Huy kiếm tiền vất vả biết bao, hiếu ba mẹ là điều nên làm! Sao con lại mang hết tiền thưởng cho ba mẹ ruột con? Con không coi mình là người một nhà đúng không?”

Bà bắt đầu khóc lóc kể lể:

thân già này ngày càng yếu, mẹ còn bị tim, ba con cao huyết áp, ngày phải uống thuốc, thứ gì mà chẳng tốn tiền? Bọn mẹ còn đang trông vào tiền của A Huy để xoay sở đấy…”

là một màn diễn quá vụng về.

Tôi thậm chí không còn muốn theo kịch bản cùng bà ta nữa, lạnh lùng cắt ngang:

“Mẹ.”

Giọng tôi sắc lạnh như băng.

qua trên bàn ăn, con nhớ dì đã nói rất rõ, số tiền đó là để trả tiền cọc mua nhà cho anh Triệu Dương, đúng không ạ?”

Triệu Dương – anh trai ruột của Triệu Huy, ba mươi lăm tuổi, rảnh rỗi ăn chơi, sống như một đứa trẻ to xác.

Đầu dây bên kia tức im bặt.

Giống như bị bóp nghẹt cổ họng, mẹ chồng im lặng vài giây, rồi gào lên chói tai:

“Cô… cô có ý gì! Cô đang chất vấn tôi à? Lâm Vãn, tôi nói cho cô biết, tiền con trai tôi làm ra, tôi thích dùng thế là quyền của tôi! Không liên quan đến cô!”

“Đồ vô ơn! Nhà họ Triệu đúng là mù mới cưới cô về, thứ mặt sau bất nhất như cô!”

“Cô ghen ăn tức ở, thấy nhà tôi yên ổn là chịu không nổi đúng không? Cô muốn phá cho bằng được mối quan hệ giữa mẹ con tôi có đúng không?”

Lại là chiêu quen thuộc: ăn vạ, lật mặt, vu vạ ngược.

Nếu là đây, có tôi đã vội vàng xin lỗi, hết sức dỗ dành cảm xúc của bà ta để giữ “bình yên giả tạo” trong nhà này.

nay không.

Tôi mệt rồi.

“Tiền của con, con có quyền tự quyết.”

Tôi nói gọn lỏn, dứt khoát cúp máy.

Thế giới trở nên yên tĩnh.

chưa được một phút.

Thông báo tin nhắn WeChat vang lên liên tục.

Là em chồng – Triệu Linh.

Cô ta gửi một loạt tin nhắn thoại, tôi không .

sau đó là những đoạn văn dài dằng dặc, dù chưa mở ra xem kỹ, tôi cảm nhận được lượng nước bọt đang phun ra sau từng câu chữ.

Toàn là những buộc tội tôi ích kỷ, bất hiếu, phá hoại tình cảm mẹ con nhà họ, là người đàn bà độc ác không ra gì.

Cô ta nói vì tôi mà anh trai cô ta không ngẩng đầu lên nổi mặt cả họ hàng.

Nói tôi không xứng được hạnh phúc.

Tôi lặng nhìn những dòng chữ thối tha đó, chợt bật .

chính mình – suốt bao qua đã gắng nhún nhường, lấy lòng, hy sinh, đổi lại chỉ là những đòi hỏi vô lý và sự chèn ép không ngừng nghỉ.

Không chần chừ, tôi xóa sạch cuộc hội thoại.

tức, một dấu chấm than đỏ hiện lên.

Triệu Linh đã chặn tôi.

Tốt lắm.

Tôi thở ra một hơi dài, cảm giác như có tảng đá nặng ngàn cân được nhấc khỏi lồng ngực.

Tôi mở một cuộc trò chuyện khác, gọi cho mẹ tôi.

Bà bắt máy gần như tức.

“Vãn Vãn, con ổn chứ? qua về trễ vậy, có phải cãi nhau thằng Huy rồi không?”

Giọng mẹ đầy lo lắng.

Mũi tôi cay xè, suýt nữa bật khóc.

“Con không sao đâu mẹ.”

“Có chuyện gì con đừng giấu. Còn tiền ấy, con đừng lo, ba mẹ sẽ giữ hộ con. Con cứ nói thằng Huy là tiền đó để dành làm của hồi môn. Nếu còn dám làm ầm lên, cứ bảo tới gặp ba mẹ.”

ba tôi vọng từ phía sau điện thoại, trầm ổn và mạnh mẽ:

“Vãn Vãn, đừng sợ. Dù bất cứ chuyện gì, nhà luôn là chỗ dựa của con. Mọi quyết định của con, ba mẹ đều ủng hộ.”

Đó mới là người thân.

Đó mới là tình yêu và sự ủng hộ vô điều kiện thực sự.

Tôi cúp máy, cảm giác trống rỗng trong lòng đã được lấp đầy phần .

Tôi mở ứng dụng ngân hàng, đăng nhập vào tài khoản chung giữa tôi và Triệu Huy.

Trong đó là khoản tiền tiết kiệm chung nhiều qua, sau khi trừ chi tiêu sinh hoạt.

Tổng cộng ba mươi .

Trong đó, là phần tôi đã gom góp từ lương và tiền đầu tư suốt mấy qua.

Tôi vào mục chuyển khoản, ngón tay thao tác nhanh chóng.

Số tiền: 200,000

Nhập mật khẩu.

Xác nhận.

Tất cả chỉ trong một nhịp.

Và đây, mới chỉ là bước đầu tiên.

Những gì thuộc về tôi — tôi sẽ lấy lại, không thiếu một xu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương