Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đồng t.ử anh co rút kịch liệt, ngay thở ngưng trệ trong một khoảnh khắc. Anh nhìn tôi chằm chằm, yết hầu chuyển động dữ dội. Dường như nói , lại không mở miệng.
Trong đôi mắt vốn dĩ luôn không có cảm xúc của anh, giờ đây đang cuộn trào sóng to gió lớn.
“… Cô”
Cuối cùng anh thốt ra được một từ từ trong cổ họng.
“Dự án này không chỉ là tâm huyết của anh, còn là tâm huyết của . không nhìn nổi cảnh có người làm khó dễ anh.”
lời này, tôi giấu trong lòng đã quá lâu. Đã chẳng còn lại mấy nữa, tôi còn không dám nói?
“Cô không cần…” Anh dời mắt đi, giọng nói thấp mức như không nghe thấy, “Không cần nói lời này.”
“ nói.”
Tôi cố chấp nhìn đường nét sườn đang căng cứng của anh, “ sợ bây giờ không nói, sau này không còn cơ hội nữa.”
Anh phắt quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt sắc bén: “Ý cô là ?”
Tôi né tránh câu hỏi dồn của anh, chỉ khẽ cười.
“Ý là, đứng trước anh chỉ cho anh biết. Có người đã nhìn thấy tất về anh, bao gồm sự mạnh mẽ của anh, và sự vất vả của anh nữa. Và người , rất đau lòng.”
Một lúc rất lâu, chúng tôi cứ đứng như vậy, không ai nói . Cuối cùng, anh thở dài một khẽ. Tiếng thở dài ấy mang theo quá nhiều cảm xúc phức tạp. Có bất lực, có d.a.o động, và sự dịu dàng tôi chưa từng được nghe.
“Tôi không cần ai đau lòng .”
Tôi nhún vai.
Khi tay chạm vào nắm cửa, tôi khựng lại một chút, không quay đầu.
“Vậy anh tập cho quen đi, sau này có đấy.”
Nói xong, tôi mở cửa bước ra ngoài.
Khoảnh khắc cửa khép lại sau lưng, tôi dựa vào tường, khẽ cười một tiếng.
16
Thư Lâm của văn Tổng giám đốc bưng một chiếc cốc sứ tinh xảo, lặng lẽ đặt góc tôi.
“Cố vấn Quý, uống ly cà phê cho tỉnh táo nhé, hạt Blue Mountain đấy.”
Tôi ngơ ngác: “Hả?”
Cô ấy hất hàm về hướng văn Tổng giám đốc, còn nháy mắt với tôi. Tôi lập tức hiểu ra, là ý của Lục Chỉ.
“Ồ, cảm ơn thư Lâm.”
Cô ấy xua tay, “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.”
Sáng hôm sau, trên tôi xuất hiện thêm một túi hồ sơ bằng giấy kraft. Tôi cầm xem thử, là photocopy vẽ kiến trúc gốc, đáy mắt tôi lóe sự vui mừng khôn xiết.
Thư Lâm vừa vặn đi ngang qua, dùng kẹp tài liệu gõ gõ vào vách ngăn của tôi, chỉ chỉ vào túi hồ sơ, lại chỉ về phía văn Tổng giám đốc, “Khó tìm lắm đấy nhé.” Lúc đi còn làm động tác kéo khóa miệng, trong mắt lại lấp lánh ánh sáng kiểu “cô hiểu ”.
Buổi chiều trước khi tan làm.
“Cố vấn Quý, món mới của tiệm bánh ngọt dưới lầu ngon lắm . Tôi mua cho cô một phần nè.”
Thư Lâm đặt đồ xuống đi ngay, trên chiếc hộp nhỏ rõ ràng là logo của tiệm bánh ngọt trường tôi ở Berlin.
Tin nhắn của thư Lâm nhảy ra:
[Lục tổng nhờ bạn bè mang về , đặc biệt dành cho cô.]
Sau tin nhắn còn kèm theo một biểu tượng cảm xúc tinh nghịch.
Tôi nhìn tin nhắn, lại nhìn hộp bánh ngọt trên .
Sự quan tâm đầy gượng gạo và lộ liễu này, chẳng giống Lục Chỉ chút nào.
17
lễ khởi công dự án, ánh trời rực rỡ mức chói mắt.
Hiện trường lễ đặt nền móng đông nghịt người. Tôi cầm máy ảnh, chen chúc trong khu vực truyền thông, ống kính khóa chặt vào Lục Chỉ trên sân khấu.
phần xúc đất, anh nhận lấy chiếc xẻng. Vài lọn tóc con trước trán rũ xuống, ánh sắc vàng dưới ánh trời.
Tôi vô thức điều chỉnh tiêu cự, bắt trọn khoảnh khắc thoáng qua này. Ngay khi tôi ngắm nhìn anh qua kính ngắm, dường như anh có cảm ứng. Ánh mắt Lục Chỉ vô thức quét qua khu vực truyền thông. Khi ánh mắt anh va vào ống kính đen ngòm của tôi, anh dừng lại.
Thời gian dường như ngưng đọng trong tích tắc ấy.
Qua tiêu cự dài, tôi nhìn thấy rõ ràng, khóe môi anh cong một độ cong nhất định. như theo năng, tôi ấn nút chụp. Nụ cười ấy nhanh, giống như hoa quỳnh sớm nở tối tàn, thoáng qua biến mất.
như cùng lúc , các phóng viên lân cận phát hiện ra nụ cười hiếm thấy này, đám đông bắt đầu xôn xao.
“Lục tổng cười ! Mau chụp đi!”
“Tránh ra chút! Cho tôi một góc!”
Sự xô đẩy bùng nổ, tôi bị một lực mạnh từ phía sau tông trúng, bước chân loạng choạng. Cú ngã dự kiến đã không . Một bóng người xuyên qua đám đông, tay rắn chắc tức thì vòng qua eo tôi, khóa chặt tôi vào lòng.
Là Lục Chỉ.
Anh không hề dừng lại, ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dùng tấm lưng rộng che chắn đám đông đang ùa tới, che chở tôi hoàn toàn lồng n.g.ự.c anh và dải băng cảnh giới.
tay anh siết chặt, không một kẽ hở, ngăn cách mọi sự hỗn loạn. Ánh mắt sắc bén của anh quét qua tay quay phim vừa gây chuyện. Đám đông vốn ồn ào bỗng chốc im bặt. Kẻ gây chuyện mày trắng bệch, ngượng ngùng lùi lại một bước.
“Có bị thương không?”
Nhịp tim anh vừa mạnh vừa dồn dập, cách lớp áo sơ mi gõ rõ mồn một vào màng nhĩ tôi.
“Không, không sao…” Tôi chưa hoàn hồn.
“Ổn .”
Anh cắt ngang lời tôi, giọng điệu chắc nịch. Tiếp , anh không buông tay đang ôm tôi ra, ngược lại còn siết chặt hơn. như là nửa ôm tôi, dùng thân mình mở ra một con đường.
Dưới sự hỗ trợ của bảo vệ, anh nhanh chóng đưa tôi rời khỏi trung tâm hỗn loạn, đi về phía khu vực nghỉ ngơi ở hậu trường. Suốt quá trình, tay anh không hề nới lỏng nửa phần. Anh mặc kệ mọi ánh mắt và lời tán, mãi cho khi vào trong hậu trường yên tĩnh vắng người, anh mới từ từ buông tay.
Nhìn sắc tôi, xác nhận tôi thật sự không sao, anh mới thả lỏng.
“Đợi ở đây, kết thúc buổi lễ tôi đưa cô về.”
Nói xong, anh nhìn tôi một cái, xoay người đi lại về phía hội trường.
18
“Thấy chưa, giờ mày còn cảm thấy mày thắng chắc nữa không?”
Một tiếng cười nhẹ vang .
“…Tao nhận thua.”
“Làm sao để Tiểu Thư thắng một cách rõ ràng hơn đây?”
“Thêm chút lửa đi.”
19
Sau lễ khởi công, dự án đi vào quỹ đạo.
về của tôi cận kề từng . Mối quan hệ tôi và Lục Chỉ rơi vào một tình trạng giằng co kỳ lạ. Anh không còn né tránh sự tiếp cận của tôi nữa, thậm chí còn chủ động tạo ra không gian riêng tư ngoài công việc.
Anh ngầm đồng ý cho tôi ở lại văn khi anh tăng ca, thỉnh thoảng khi tôi đang tập trung vẽ thảo, anh đưa tới một ly cà phê có nhiệt độ vừa phải.
Anh lái xe đưa tôi về nhà, trong xe trôi chảy nhạc cổ điển êm dịu, sự im lặng mang theo ấm.
Tôi có cảm nhận được bức tường băng chúng tôi đang tan chảy, có nghe thấy tiếng lớp ngự kiên cố trong tim anh đang nứt ra. Thế mỗi khi tôi cố gắng đẩy mối quan hệ tiến thêm một bước, dù chỉ là đầu ngón tay vô tình chạm vào mu tay anh, anh đều như bị bỏng, kỳ tự nhiên dời đi.
Anh luôn nói: “Không vội.”
tôi rất vội, chỉ còn lại ba cuối cùng trước khi chuyến bay về Berlin cất . Anh luôn cảm thấy chúng tôi còn rất nhiều thời gian, còn có từ từ. Tôi hiểu anh chậm nhiệt, thế này chậm quá .
Trước khi xuống xe, tôi không tháo dây an toàn ngay, quay đầu nhìn anh.
“Anh không có nói với sao? Thời gian cho anh còn chưa đủ nhiều à? Hay anh cảm thấy, tình cảm của Quý Vận Thư rẻ mạt thế, có để anh cứ mãi ‘không vội’?”