Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Hách Chấp ngẩng đầu lên đầy bất ngờ, gương mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh tanh thường ngày.
“Nếu em đã muốn ly hôn, tôi sẽ không níu kéo. Nhưng em chắc chắn mình đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?”
Tôi xách hành lý bỏ lên xe, liếc nhìn Hách Mộ Hạ đang rụt rè đứng nép sau cánh cửa, bình thản nói:
“Anh là luật sư, đơn ly hôn là do chính tay anh soạn. Cho dù tôi có muốn hối hận, cũng chẳng còn cơ hội nữa, đúng không?
Tài sản chung tôi không lấy, xem như phần đó tôi để lại làm tiền nuôi con. Chiếc xe này, tôi mang đi.”
Hách Chấp bất ngờ nắm chặt cửa xe, giọng có phần mất kiểm soát:
“Lục Hạ, nếu em định ly hôn chỉ vì tôi nhận vụ của Lạc Hạ, thì thật sự không cần thiết.”
Tôi dùng sức kéo cửa xe về phía mình—
Không nhúc nhích nổi.
Anh ta hít sâu một hơi, trông bực bội rõ rệt:
“Tôi đã nói rồi, tôi là một luật sư có đạo đức nghề nghiệp. Tôi phải có trách nhiệm với vụ án của mình.”
Thì ra đến giờ phút này, anh ta vẫn nghĩ lỗi là ở tôi.
Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta, chất vấn:
“Nếu anh thực sự cao thượng như những gì mình nói, vậy tại sao phải đợi đến khi tôi phát hiện rồi mới nói? Tại sao sau khi tôi phát hiện, anh còn quay sang trách móc tôi tự tiện vào phòng làm việc của anh?”
Tôi chỉ đơn giản là dọn dẹp như thường lệ, chẳng may nhìn thấy mà thôi.
Từ trước đến nay, đống tài liệu bày la liệt trên bàn làm việc của anh ta vốn chưa bao giờ là điều cấm kỵ.
Vậy mà lần đó, anh ta nổi giận đùng đùng, mắng tôi không biết tôn trọng anh ta.
Thấy anh ta im lặng, tôi tiếp tục:
“Anh tự hỏi lại lòng mình đi, Hách Chấp… Anh thật sự không có chút tư tâm nào sao?”
Anh sững người một lúc, rất nhanh liền phản bác:
“Hôm đó tôi hơi mệt đầu, thái độ có hơi quá đáng… Nhưng tôi đã xin lỗi rồi mà…”
Xin lỗi rồi?
Hôm đó, Hách Chấp nổi giận với tôi một trận ra trò.
Con trai tôi – Hách Mộ Hạ – đứng ngay ngoài cửa phòng làm việc, mặt lạnh tanh, im lặng nhìn toàn bộ sự việc diễn ra bên trong.
Nó chỉ nói đúng một câu:
“Mẹ không tôn trọng sự riêng tư của ba. Cô Lạc Lạc sẽ không như vậy.”
Sáng hôm sau, trước khi dắt Mộ Hạ ra ngoài, Hách Chấp chỉ để lại một câu:
“Tối anh sẽ về sớm.”
Vậy đó, đó chính là cái gọi là “lời xin lỗi” của anh ta.
Bữa sáng tôi chuẩn bị sẵn sàng, bày ngay ngắn trên bàn ăn sạch bóng.
Hai cha con? Không ai động đũa.
Tôi nhìn vẻ mặt dửng dưng đầy khó hiểu của anh ta, không kìm được bật cười chua chát:
“Suốt hai năm qua, việc đưa đón Mộ Hạ đi học đều là tôi lo. Các buổi sinh hoạt phụ huynh ở trường, anh không đi nổi lấy một lần, mấy lớp học năng khiếu thì khỏi phải bàn.
Hách Chấp, anh thử nói xem, giờ ngày nào cũng tranh đi đón con, anh vì cái gì?”
Cả sân nhỏ lập tức lặng như tờ.
Tôi từng yêu Hách Chấp.
Còn Hách Mộ Hạ, từng là tất cả của tôi.
Nhưng con người ta… có lúc sẽ mệt, trái tim… có lúc sẽ cạn kiệt.
Hách đại luật sư – người mà khi ra tòa thao thao bất tuyệt, giờ đây lại không nói nổi một câu phản bác.
Anh ta chỉ lẩm bẩm một câu:
“Lục Hạ, mấy chuyện đó… chỉ là chuyện vặt vãnh.”
Tôi nhắm mắt, một làn sóng mỏi mệt dâng lên tận đỉnh đầu:
“Mỗi chuyện một chút thì đúng là nhỏ. Nhưng nhặt mãi cả đời những thứ nhỏ nhoi ấy… cũng đủ để người ta phát điên.”
Bát cơm nửa sống nửa chín ấy, tôi cố nuốt suốt hai năm, cuối cùng cũng chịu nhổ ra.
Chiếc xe từ từ lăn bánh qua cổng.
Hách Mộ Hạ… không gọi một tiếng “mẹ”.
Còn tôi, cũng không cần quay đầu lại nhìn nó lần nào nữa.
Dù năm đó, vì nó, tôi chấp nhận từng mũi tiêm giữ thai cắm vào người đến phát run.
Dù từng đêm từng đêm, tôi bế nó ru suốt, không dám chợp mắt.
Dù tôi bị trầm cảm sau sinh… cũng không ai hay.
2.
Tôi và Hách Chấp kết hôn tám năm, con trai Hách Mộ Hạ đã sáu tuổi.
Gia đình ba người từng khiến người khác ngưỡng mộ, nay lại đi đến bước đường này… đến chính tôi cũng thấy khó tin.
Tất cả bắt đầu từ nửa năm trước, khi Hách Chấp nhận một vụ án ly hôn.
Thân chủ của anh — chính là mối tình đầu thời đại học của anh: Lạc Hạ.
Năm đó, Hách Chấp là một sinh viên khoa Luật có học lực xuất sắc, gia cảnh nghèo khó nhưng dáng vẻ luôn nghiêm túc, chỉn chu.
Còn Lạc Hạ — là hoa khôi của khoa Văn học, theo đuổi anh đến cùng.
Họ từng sánh vai nhau trên con đường ngập lá ngô đồng trong khuôn viên trường, kể nhau nghe những ước mơ tuổi trẻ mà ai nhìn vào cũng phải ghen tị.
Còn tình cảm đơn phương tôi giấu kín suốt những năm ấy… nhìn lại chỉ giống như một trò cười.
Sau này nghe nói, bố mẹ Lạc Hạ không chấp nhận xuất thân của Hách Chấp, từng đến khoa Luật làm loạn một trận.
Có lẽ… những thứ quá đẹp đẽ thì cuối cùng cũng không tránh khỏi kết cục dở dang.
Bọn họ vẫn chia xa.
Thời gian đó, tôi thường đến phòng nhạc để đàn piano, chỉ để giải tỏa nỗi buồn trong lòng.
Một hôm, vô tình nhìn thấy Hách Chấp đang ngồi ở phòng bên cạnh.
Anh nói, anh rất thích tiếng đàn của tôi.
Tôi sung sướng đến phát điên, cho dù… thứ anh thích, chỉ là tiếng đàn ấy mà thôi.
Ngày tháng cứ thế trôi đi, mỗi lần được ở riêng với anh, tôi đều trân trọng vô cùng.
Nhưng tôi chưa từng dám để lộ bất cứ chút tình cảm nào, chỉ sợ nếu anh biết rồi… sẽ từ chối, sẽ xa lánh tôi.
Tôi yêu anh một cách thận trọng, rụt rè — cái thứ tình cảm đơn phương ấy, khiến tôi dần trở nên nhút nhát.
Tôi dám ngồi uống rượu cùng anh, trò chuyện thâu đêm,
Dám giúp anh mai mối để anh sớm quên đi Lạc Hạ.
Chỉ là… tôi không đủ dũng khí để nói ra một câu: “Em thích anh.”
Cho đến năm tư đại học.
Hôm đó tôi trở về ký túc xá từ ngoài trường, bị một nhóm côn đồ chặn ở con hẻm nhỏ.
Hách Chấp lao đến, chắn thẳng trước mặt tôi, gậy gộc vụt lên người anh không chút nương tay.
Khi bảo vệ trường phát hiện ra, máu sau lưng anh đã thấm ướt chiếc sơ mi trắng quen thuộc, đôi tay gầy gò vẫn ôm tôi thật chặt.
Trước khi hôn mê, anh ôm tôi, thì thầm:
“Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”
Đêm hôm đó trong bệnh viện dài lê thê.
Tôi ghé sát tai anh, nhẹ nhàng kể lại từng chút tình cảm tôi dành cho anh, bao năm qua.
Anh đồng ý.
Chúng tôi đến với nhau, bước vào hôn nhân.
Nhưng tôi không ngờ…
Tám năm sau, Lạc Hạ lại một lần nữa bước vào cuộc sống của chúng tôi.
Càng không ngờ… cô ta trở thành giáo viên chủ nhiệm của con trai tôi – Hách Mộ Hạ.
Chuyện này… Hách Chấp biết trước tôi.
Lần đầu tiên Lạc Hạ gặp Mộ Hạ, cô ta đã ngay lập tức lật hồ sơ học sinh ra xem.
Lúc Hách Chấp nhận được cuộc gọi từ cô ta, đầu dây bên kia là một giọng nữ nghẹn ngào:
“Bảo sao cảm thấy quen thuộc… thì ra là con trai người xưa.”
Cũng từ đó, Hách Chấp mới bỗng nhiên siêng năng đưa đón con mỗi ngày sau khai giảng.
Không phải vì cảm giác áy náy với con.
Mà là… vì ngày nào anh cũng muốn gặp lại người cũ ấy.
Nếu không phải chính miệng Mộ Hạ lỡ lời kể ra, tôi đến giờ vẫn chẳng hay biết điều gì.
Tôi ngày nào cũng lo lắng cha con họ không ăn sáng sẽ đói, ăn hamburger mãi thì hại sức khỏe.
Tôi sớm dậy chuẩn bị đồ ăn, dõi theo từng lần họ rời nhà.
Nhưng thì ra, sáng nào… họ cũng vội vàng tới nhà một người phụ nữ khác, cùng ngồi ăn sáng với cô ta.
Đã từng, tôi từng mơ về một gia đình ba người – bốn mùa hạnh phúc.
Nhưng hiện tại của tôi bây giờ… đã chẳng còn là tương lai như tôi từng hy vọng.
3.
Tôi đổi sang một chiếc điện thoại mới, mua luôn tấm vé máy bay đến nước F.
Cuối tuần này, có một buổi triển lãm tranh của họa sĩ tôi rất yêu thích được tổ chức ở đó.
Vì cha con họ, từ sau khi kết hôn đến nay, tôi chưa từng một lần đi du lịch một mình.
Những chuyến đi ba người chưa bao giờ khiến tôi cảm thấy thư giãn, ngược lại… chỉ càng khiến thể xác lẫn tinh thần mỏi mệt.
Mọi lịch trình đều do tôi tự tay lên kế hoạch.
Còn việc của họ? Chỉ là… than phiền.
“Lịch trình dày đặc như vậy, đi chơi với em còn mệt hơn đi làm.”
“Chùa chiền thì có gì mà đi? Em thật sự tin vào mấy cái khóa tình duyên đó sao?”
“Con muốn đi vườn thực vật cơ mà, sao mẹ chẳng sắp xếp gì hết?”
“Mẹ không cho con ăn cái gì cả, con ghét mẹ nhất!”
…
Đến khi quay đầu nhìn lại, hóa ra từng chi tiết nhỏ đã là câu trả lời rõ ràng từ lâu rồi.
Chuyến đi ấy tôi đã rong ruổi gần hai tháng, gần như đặt chân đến mọi ngóc ngách ở nước F.
Cơn gió nhè nhẹ bên sông Seine vào một buổi chiều tà.
Chút thơ mộng của vườn Tuileries.
Sắc tím ấm áp nơi đỉnh đồi Montmartre khi hoàng hôn buông xuống.
Lịch sử rực rỡ của cả châu Âu ẩn trong mỗi bức tường, từng hành lang của bảo tàng Louvre.
Ở góc phố rộn ràng, tiếng violin theo gió ngân dài, dịu dàng như một thước phim trôi qua chậm rãi.
Ngày trước, sông núi giang hà, tôi luôn nghĩ là có họ cùng đồng hành.
Bây giờ thì… núi chỉ là núi. Biển chỉ là biển.
Khi quay về khách sạn, tôi nhìn thấy bức tranh của mình.
Không ít người đứng vây quanh trước khung tranh ấy, dùng những lời hoa mỹ và lãng mạn nhất để ca ngợi.
Tôi nhìn vào tấm gương trước mặt — người phụ nữ trong gương sinh động, rạng rỡ, tràn đầy sức sống.
Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng thấy mình hoàn toàn tách khỏi cuộc hôn nhân thất bại kia.
Tôi phải sống như một ngọn núi.
Tôi muốn sống như một ngọn núi: vừa có cỏ thơm hoa nở, vừa có đá cứng sừng sững.
Vì chính bản thân tôi, tôi sẽ cố hết sức mình. Và cũng sẽ học cách tôn trọng những điều bản thân không thể thay đổi.
Máy bay vừa hạ cánh, chiếc điện thoại cũ của tôi đã đầy ắp cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Hách Chấp.
【Nghe máy.】
【Lục Hạ, em đang giở trò gì vậy? Nếu bây giờ em quay về xin lỗi, tôi vẫn có thể tha thứ cho em.】
【Cái cà vạt xám lần trước tôi đeo đi tòa để ở đâu rồi?】
【Mộ Hạ bị sốt. Trước giờ em vẫn cho nó uống thuốc gì?】
【Lục Hạ, em không nghe máy là có ý gì? Dù có ly hôn thì Mộ Hạ vẫn là con em! Về mặt pháp luật, em vẫn là mẹ của nó!】
【Bác sĩ nói ho của thằng bé từ nhỏ đã khó dứt, rốt cuộc em đã dùng cách gì vậy?】
【Lục Hạ, tôi sắp phát điên rồi! Em đang ở đâu?】
…
Sau khi về đến nhà, tôi chỉ gửi một tin nhắn ngắn: 【Nước tam bì.】
Tôi vẫn còn nhớ, lần đầu tiên tôi nấu loại nước này cho Hách Mộ Hạ uống, thằng bé rất ngoan.
Từng muỗng từng muỗng, tiếng ho dần ít lại.
Lần cuối cùng tôi nấu nước ấy cho con, nó gạt phăng cái bát khỏi tay tôi, gương mặt lạnh tanh:
“Cô Lạc Lạc nói đây đều là mấy mẹo dân gian vớ vẩn. Mẹ đúng là ngốc chết đi được!”
Nước nóng hắt thẳng lên tay, bỏng rát.
Tôi chỉ nghĩ, thằng bé còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.
Tôi bưng thêm một bát khác ra, cố nhịn đau, dỗ dành:
“Mộ Hạ phải tin mẹ. Uống rồi sẽ hết ho mà.”
Nhưng thằng bé hoàn toàn không chịu nghe. Nó quay phắt về phòng, hét lên:
“Con không uống mấy thứ rác rưởi này đâu!”
Tôi sững người, chỉ biết lặng lẽ nhìn bóng lưng nhỏ bé ấy khuất dần.
Khoảnh khắc đó, Hách Mộ Hạ trông chẳng khác gì Hách Chấp dạo gần đây, mỗi lần trở về sau những buổi xã giao.
Khi tôi mang bát canh giải rượu, hâm đi hâm lại nhiều lần đặt trước mặt anh, thứ tôi nhận được chỉ là bàn tay lạnh lùng đẩy ra.
“Anh không uống mấy thứ này.”
Tôi cuộn mình trong chăn, lặng lẽ lướt lại đoạn tin nhắn cũ.
Toàn một màu xanh chi chít — chỉ có tin từ tôi gửi đi.
【Hôm nay là ngày đầu tiên Mộ Hạ đến mẫu giáo, anh có rảnh đưa con đi cùng tôi không?】
【Em mới mua được ít tôm tươi ở chợ, anh có muốn về ăn cùng không?】
【Vẫn đang họp à? Em mang chút đồ ăn qua cho anh nhé.】
【Dù bận đến đâu cũng nhớ nghỉ ngơi một chút. Vitamin em để sẵn trên bàn, đừng quên uống nhé.】
…
Vậy mà trong suốt hai năm nay, tổng số lần Hách Chấp trả lời tôi… còn không nhiều bằng mấy tin nhắn anh gửi trong hai tháng gần đây.
Chủ động hỏi thăm? Gần như không có.
Chỉ đếm được… vài lần hiếm hoi.